“Thật là một thanh niên kiêu ngạo”.
Bên trên sảnh đấu giá, trong một căn phòng bí mật, Tiết Luân và Tạ Vũ Đình nhìn xuống tất cả những chuyện xảy ra
dưới sảnh qua một tấm thủy tinh đặc biệt.
Tạ Vũ Đình cười gượng: “Nếu ông thật sự là rồng thì sẽ quan tâm sự sống chết của mấy con giun trong bùn ư?”
Tiết Luân cũng gượng cười, hai người nhìn nhau không nói gì.
“Đừng nói những người khác, ngay cả cái người cao to kia chúng ta cũng không động vào được”.
Tạ Vũ Đình chỉ Trần Nộ.
“Lôi Thiên Minh thuộc cảnh giới thứ 3 của võ đạo mà cậu ta chỉ cần dùng một tay đã xử được hắn!”
Khuôn mặt Tiết Luân lộ vẻ sầu não: “Người như vậy sao lại đến Thiên Nam?”
“Không cần quan tâm nhiều như vậy, cứ kết hợp khiêm tốn với cậu ta là được”.
“Đầu tiên là nhà họ Dương, sau là nhà họ Lôi… Hai nhà này cùng tấn công thì chúng ta có chống nổi không?”, Tiết
Luân nghi hoặc.
“Tôi đến nói chuyện với nhà họ Lôi, ông đến nói chuyện với nhà Dương, lúc quan trọng thì giúp đỡ lẫn nhau vậy”.
Tạ Vũ Đình vuốt sống mũi, vẻ mặt chán nản nói.
“Nhưng nếu là người khác thì ai tin?”
“Thế biết phải làm sao? Chúng ta còn không biết thân phận của cậu ta!”
Tạ Vũ Đình và Tiết Luân đều cau mày, vẻ mặt buồn khổ.
“Dao phẫu thuật”.
Quân Tường nói, Bạch Tiểu Hoàng lập tức đưa dao cho anh.
Lúc Quân Tường cầm lấy con dao, mắt Bạch Tiểu Hoàng sáng lên.
Trình độ y học của một người đến đâu, khi tiếp xúc với bệnh nhân sẽ lộ ra ngay.
Quân Tường vừa chạm vào con dao phẫu thuật.
Khí chất toàn thân anh đã hoàn toàn thay đổi.
Tay anh cầm chặt con dao rồi bắt đầu đâm xuống.
Đôi tay uyển chuyển, không hề do dự mà rạch ngực ra!
Trong lĩnh vực y học, Quân Tường thành thạo nhất là châm cứu, Trung y, sau đó đến phẫu thuật.
Lúc mới tòng quân, anh là quân y của chiến khu.
Điều kiện để phẫu thuật còn tệ hơn nơi này gấp nhiều lần.
Từ đó mài giũa sự vững vàng cho đôi tay anh.
Cùng với tốc độc phẫu thuật nhanh chóng.
Bạch Tiểu Hoàng nhìn Quân Tường đưa lưỡi dao, hai tay lướt nhanh trong không trung.
Như thể không phải anh đang làm phẫu thuật.
Mà đang thực hiện một tác phẩm nghệ thuật.
“Máy cầm máu”.
“Nhíp”.
Bình tĩnh, chính xác.
Quân Tường khi phẫu thuật thì trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Trông anh càng thêm nghiêm túc.
Hơn nữa còn có phong thái của một học giả.
Bạch Tiểu Hoàng nhìn động tác lưu loát của Quân Tường thì không khỏi mê mẩn.
Nhà họ Bạch có truyền thống làm nghề y nhưng đa phần là theo Trung y.
Chỉ có những người trẻ tuổi thế hệ này mới tiếp xúc với Tây y.
Nhưng cả nhà họ Bạch không ai có được phong thái như anh.
Anh làm phẫu thuật vô cùng thành thạo.
Thậm chí các bác sĩ riêng nhà họ Tiết chạy đến, nhìn thấy kỹ thuật của anh thì ai nấy cũng phải gật đầu, ánh mắt lộ
vẻ ngưỡng mộ.
Phẫu thuật cho hai người mà chưa đến một tiếng, Quân Tường đã làm xong.
Khâu lại vết thương xong, anh quay đầu nhìn bác sĩ tư nhà họ Tiết.
“Những chuyện còn lại giao cho mọi người”.
“Vâng”.
Quân Tường cởi găng tay ra rồi rửa tay.
Sau đó anh vừa lau tay vừa đi về phía Lôi Thiên Minh.
Tất cả các khách mời bao gồm cả Tiết Đào và Trần Nhã đều thở dốc.
Ai nấy cũng nhìn Quân Tường.
Anh mặc bộ vest đen, khoác áo choàng bên ngoài, đường nét cơ thể rõ ràng.
Chỉ là anh mang theo vẻ mặt âm trầm, bước từng bước về phía Lôi Thiên Minh.
“Mày có biết hôm nay tao đã định tha cho mày?”
Quân Tường trầm giọng.
Lôi Thiên Minh đã đau đến mức đổ đầy mồ hôi như thể vừa được vớt từ dưới nước lên.
“Anh là ai?”, trong miệng hắn ta toàn là răng, khi nói chuyện đã tiêu tốn hết tất cả sức lực của hắn ta.
“Người muốn mạng mày”.
“Tôi chỉ đánh hai tên vệ sĩ bị thương mà anh đã muốn lấy mạng tôi, như vậy cũng quá ngang ngược đi?”, Lôi Thiên
Minh đau đến muốn ngất đi.
“Ai bảo mày đánh lính của tao!”
Quân Tường híp mắt, khí thế đột nhiên trở nên hung tàn.
Ánh mắt Trần Nộ lộ vẻ kích động.
Đây mới là biểu hiện của chiến tôn khi lên chiến trường!
Ngạo nghễ như rồng như hổ!
Kiêu ngạo không gì sánh được!
Không coi ai ra gì!
Từ cổ chí kim, trải dài tám cõi.
Chỉ có chiến tôn tuyệt thế vô song!
Rầm!
Quân Tường đạp thẳng vào ngực Lôi Thiên Minh.
Lôi Thiên Minh phun ra một ngụm máu.
Hắn ta cứ thế tắc thở.
Tất cả mọi người đều kinh hoảng.
Đây là gia chủ nhà họ Lôi đấy!
Muốn giết thì giết? Không sợ nhà họ Lôi đuổi giết ư?
Quân Tường cầm lấy cuốn sách “Đại diễn y học” mà Tiết Đào đưa cho rồi rời đi.
Trần Nộ và Trần Nhã lần lượt theo sau.
Cả hội trường rúng động!
Thậm chí gia chủ một số nhà còn không dám nhìn thẳng vào Quân Tường.
Đây là chỗ dựa của nhà họ Trần ư?
Chẳng trách hiệp hội thương mại Kim Vận lại nhượng bộ như vậy.
Trần Nhã cứ thế làm phó hội trưởng hiệp hội.
Tất cả gia chủ các nhà không khỏi cảm thán.
Kẻ mạnh là chân lý.
Quân Tường chậm rãi rời khỏi tòa nhà Kim Vận, Bạch Tiểu Hoàng do dự một lát rồi cũng đi theo.
“Anh gì ơi xin dừng bước”.
Giọng nói của Bạch Tiểu Hoàng rất quyến rũ khiến ai nấy cũng động lòng, trái tim ngứa ngáy.
Quân Tường dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo khiến Bạch Tiểu Hoàng sững lại.
Cô ta xuất thân con nhà làm nghề y, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp nên dù đi đến đâu cũng được người khác vây
quanh.
Nhưng…
Ánh mắt Quân Tường nhìn cô ta hoàn toàn bình thản, không có tý tình cảm nào.
Điều này khiến Bạch Tiểu Hoàng hơi khó chịu.
Lại nghĩ đến cảm giác khi anh nạt cô ta lúc trước.
Bạch Tiểu Hoàng nhất thời cảm thấy có một luồng điện chạy khắp toàn thân.
“Tôi…”
“Không rảnh để nói chuyện”.
Quân Tường đi luôn.
Bạch Tiểu Hoàng đứng nguyên tại chỗ nhìn anh lên xe, ánh mắt tràn ngập tình ý.
“Vậy mà lại từ chối mình…”
Top Truyện Hay
Bạch Tiểu Hoàng cắn môi trông vô cùng quyến rũ.