Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường (full)

Trừng trị hai kẻ cặn bã xấu xa này.  

             Đào Hoa tốn chưa tới mười phút.  

             Phủi tay mấy cái liền trở về bên cạnh Quân Tường.  

             "Tôi giải quyết xong rồi, chúng ta đi thôi Chiến tôn, bên kia tôi đã sắp xếp ổn thỏa".  

             Sơn trang Thanh Tước là địa điểm mà Đào Hoa lựa chọn.  

             Sơn trang Thanh Tước lấy dòng suối cổ Thanh Tước Tuyền làm điểm nhấn, và xây dựng suối nước nóng để thư giãn và du lịch.  

             Đào Hoa đặt gian phòng cao cấp bậc nhất ở Sơn trang Thanh Tước.  

             Đầu nguồn của Thanh Tước Tuyền.  

             Trong căn phòng rộng hàng trăm mét vuông, ở giữa có một bồn tắm rộng khoảng 30 mét vuông.  

             Bên trong bồn tắm, đã được Đào Hoa thả các loại dược liệu quý khác nhau.  

             Ngay cả nước cũng được Đào Hoa điều chỉnh đến 65 độ.  

             Quân Tường cởi bỏ quần áo trên người trước.  

             Sau đó đem toàn bộ kim châm cứu cắm lên cơ thể của mình.  

             Lúc này mới chậm rãi bước từng bước vào trong bồn nước.  

             Nước suối sôi sùng sục khiến cho các dược liệu bên trong bồn đều nhuộm thành màu đen.  

             Suy nghĩ của Quân Tường rất đơn giản, đó là mượn tác dụng mạnh mẽ của dược liệu để gột rửa cơ thể của mình!  

             Đặc biệt là bấm huyệt châm cứu, toàn bộ huyệt vị trên cơ thể Quân Tường đều được lưu thông.  

             Như vậy càng hấp thu mạnh mẽ các công dụng của dược liệu.  

             Vào trong bồn nước, Quân Tường trực tiếp nhắm mắt lại.  

             Những dược liệu quý báu bắt đầu làm dịu cơ thể của Quân Tường.  

             Cảm giác nóng hừng hực từng chút từng chút xâm nhập qua lỗ chân lông ở da để tiến vào cơ thể Quân Tường.  

             Phải biết rằng, những dược liệu này đều là cực kỳ bổ!  

             Người bình thường đi vào, sợ rằng không bao lâu sau sẽ hộc máu mà chết bởi vì quá bổ!  

             Trên cơ thể của Quân Tường có rất nhiều vết thương cũ.  

             Cho dù công lực của dược liệu mạnh mẽ xông thẳng vào lồng ngực, cũng chỉ làm cho Quân Tường cảm thấy đan điền có chút ấm áp.  

             Công lực của dược liệu xoa dịu khắp cả cơ thể của Quân Tường.  

             Cơ thể được cải thiện hơn một chút.  

             Thở dài một hơi, Quân Tường biết rằng đây chẳng qua chỉ là cách chữa trị tạm thời.  

             Chỉ có thể kéo dài tuổi thọ của mình, cũng sẽ không giải quyết triệt để bệnh trong người.  

             Quân Tường lắc đầu, bồn dược liệu này ít nhất cũng phải 80 đến 90 triệu.  

             Thậm chí có thể hơn 100 triệu.  

             Nhưng chỉ có thể duy trì trong hai tháng.  

             Hơn nữa, căn cứ vào việc mỗi lần hấp thu dược liệu, thời gian duy trì sẽ càng ngày càng ngắn.  

             Quân Tường vẫn cần tìm ra biện pháp mới.  

             Mới có thể chữa trị cho chính mình.  

             Hơn 5 tiếng sau, Quân Tường bước ra khỏi bồn dược liệu.  

             Hoạt động gân cốt một chút, lúc này anh cảm thấy bản thân mình tốt hơn trước rất nhiều.  

             "Chiến tôn", Đào Hoa từ bên ngoài tiến vào, đưa chiếc áo choàng cho Quân Tường.  

             Trông thấy sắc mặt của Quân Tường đã khôi phục một chút, Đào Hoa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.  

             Sơn trang Thanh Tước được xây dựng trên núi, có vô số con suối lớn nhỏ, tuy rằng phần lớn đều được xây dựng nhân tạo nhưng cũng được coi là phong cảnh hữu tình, ngày thường có rất nhiều người dẫn theo toàn bộ gia đình tới để nghỉ ngơi thư giãn.  

             Đi tới phòng khách, Quân Tường và Đào Hoa gọi một bình Xuân trà, chậm rãi thưởng thức.  

             Hồi trước, Quân Tường đặc biệt coi trọng việc uống trà.  

             Bày biện trà, pha trà, rót trà.  

             Từ ấm pha trà thậm chí ủ trà cũng cần phải chú ý.  

             Nước dùng để pha trà nhất định phải là nước mưa được hứng từ cây hoặc là sương đọng trên lá.  

             Nhưng sau này tiền tuyến căng thẳng, không thể cầu kỳ quá được.  

             Vì vậy, Xuân trà mặc dù bình thường nhưng Quân Tường nhấp một hớp cũng thấy thỏa mãn.  

             Toàn bộ phòng khách đều là khách uống trà, ngoại trừ Quân Tường và Đào Hoa, còn có một số vị khách khác.  

             Điều khiến cho Quân Tường bất ngờ chính là.  

             Cách đó không xa có một bàn bốn người mà anh đều quen biết.  

             Bà cô ruột xấu tính của mình, trong đó còn có người bạn học cũ Chu Hạo.  

             Có thể Chu Hạo chính là đối tượng tìm hiểu của cô em họ lẳng lơ của mình.  

             Quân Tường vốn không thèm để ý, nhưng anh nghe thấy cô em họ của mình đang nói cái gì đó.  

             "Anh Hạo, gia đình em đang bị người ta ức hiếp, anh có thể giúp em dạy cho tên đó một bài học không".  

             Cô em họ lẳng lơ, ôm lấy cánh tay Chu Hạo nói.  

             Bà cô ruột xấu tính cũng ở bên cạnh nói: "Phải đấy, Tiểu Chu, nghe nói cháu ở thành phố Thiên Nam cực kỳ có năng lực, giúp gia đình cô dạy dỗ đám người nhà nghèo khổ kia, có được không?"  

             Chu Hạo được bà cô ruột tâng bốc, cộng thêm cô em họ ở bên cạnh làm nũng.  

             Cũng cảm thấy phổng mũi hơn nhiều.  

             Hắn uống một ngụm trà, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn.  

             "Bác gái cứ yên tâm đi", Chu Hạo vỗ ngực nói.  

             "Ở thành phố Thiên Nam, tuy rằng cháu không có gia thế, nhưng cháu cũng quen biết với một vài con cháu của các gia tộc lớn".  

             Chu Hạo tự dát vàng lên mặt, hắn chẳng qua chỉ là ông chủ nhỏ của một công ty điện ảnh, làm sao có tư cách kết giao với con cháu gia tộc lớn.  

             “Hơn nữa... Cháu còn có một người bạn học cực kỳ bản lĩnh”, Chu Hạo liền nghĩ đến Quân Tường, trong mắt tràn đầy hưng phấn.  

             Dường như nhắc đến Quân Tường cũng cảm thấy cực kỳ vinh dự.  

             Ngày hôm đó, Quân Tường giận dữ đánh Lưu Tiếu khiến cho Chu Hạo cực kỳ sốc.  

             Từ đó, Chu Hạo đi đâu cũng cảm thấy mình có khí phách, dù sao thì cậu ta cũng là bạn học của mình.  

             “Ôi, anh Hạo thật lợi hại”, cô em họ rúc vào người Chu Hạo nũng nịu nói.  

             Cô ruột xấu tính cười không khép được miệng: "Bác biết, Tiểu Chu rất có bản lĩnh mà".  

             Nghĩ tới Chu Hạo có thể trừng trị Quân Tường, báo thù rửa hận cho gia đình mình.  

             Bà cô ruột xấu tính lập tức nở nụ cười, như thể sắp giẫm nát Quân Tường dưới chân.  

             Thậm chí bà ta còn tưởng tượng đến cảnh Quân Tường cầu xin, nhưng bà ta cũng không bỏ qua cho Quân Tường.  

             Chu Hạo đã có chút ngây ngất dưới sự xu nịnh của gia đình bà cô ruột xấu tính.  

             Quân Tường mỉm cười, chậm rãi đi xuống lầu.  

             Cô em họ vừa nhìn thấy Quân Tường, lập tức nắm lấy cánh tay Chu Hạo.  

             "Anh Hạo, anh Hạo, chính là anh ta đó!"  

             Bà cô xấu tính cũng nhìn thấy Quân Tường: "Đúng vậy, Tiểu Chu, mau trừng trị nó đi, cho nó biết thế nào là lễ độ!"  

             Chu Hạo ngẩng đầu, khí thế hung hăng lúc đầu liền biến mất, lập tức trợn tròn mắt.  

             Sững sờ tại chỗ, há hốc mồm, không biết nói cái gì.  

             Quân Tường cao lớn rắn rỏi, một tay đút túi, từng bước đi về phía Chu Hạo.  

             Chu Hạo chỉ cảm thấy mỗi bước đi của Quân Tường, đều giống như đạp từng nhịp vào trái tim mình.  

             Loại khí chất đó khiến cho sắc mặt Chu Hạo tái nhợt.  

             Nhìn về phía Quân Tường, sắc mặt Chu Hạo trắng bệch, nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc, nhếch miệng:"Hì... Hì hì".  

             Gia đình bà cô ruột xấu tính đã không nhận thấy Chu Hạo có điều gì đó không ổn.  

             "Để xem anh còn dám ngang ngược nữa không!"  

             Cô em họ cũng ôm chặt Chu Hạo: "Anh Hạo, dạy dỗ anh ta đi!"  

             Anh không thèm liếc mắt nhìn đám người thân xấu xa này, đi tới trước mặt Chu Hạo.  

             Khóe miệng Quân Tường cong lên, mỉm cười liếc nhìn hắn, rồi đi tới.  

             Mặc dù Quân Tường mỉm cười, nhưng Chu Hạo lại cảm thấy mình như rơi xuống hố băng, toàn thân lạnh ngắt.  

             Bà cô ruột xấu tính và những người khác phát hiện ra sự kỳ lạ của Chu Hạo.  

             "Tiểu Chu, sao cháu không dạy cho nó bài học!"  

             "Phải đấy anh Hạo, sao anh không dạy dỗ anh ta? Trông cái dáng vẻ phách lối của anh ta kìa".  

             Chu Hạo toát mồ hôi hột, quay đầu nhìn em họ: "Kẻ thù mà em đang nói tới thật sự là anh ta?"  

             Cô em họ gật đầu, nhìn thấy Chu Hạo run rẩy đứng lên, ba chân bốn cẳng chạy khỏi đây.  

             "Anh Hạo, anh Hạo, sao anh lại đi như thế?"  

             "Anh Hạo, sao quần anh lại ướt rồi? Anh tè ra quần sao?"

Advertisement
';
Advertisement