Cô cảm thấy Hồ Cửu quá mức tự cao, dù không có gì cũng tự đề cao bản thân thái quá rồi.
“Đây có lẽ là Lục tiểu thư, tôi là trợ lý Bác của Hồ gia phương Bắc, đã nghe danh Lục tiểu thư từ lâu.”
Trợ lý Bác dịu giọng lịch sự chào hỏi.
Nhìn thấy Lục Thạc, anh ta cảm thấy cô gái này khí chất hơn người, xinh đẹp lại có cá tính.
Theo điều tra, Hồ Cửu không hề có một khoản tài chính rõ ràng nào, vậy những gì hiện tại chắc chắn do Lục Thạc lo liệu.
Một người phụ nữ có thể làm ra được như vậy lại còn xinh đẹp, quả thật khiến người khác nể phục.
Ban đầu anh ta còn cảm thấy Hồ Cửu có chút bản lĩnh nên mới tự cao, nay xem ra quả thực Hồ Cửu có cái tôi quá lớn.
“Anh Hồ, dù sao Hồ gia bên kia cũng không phải tầm thường. Nếu họ đã muốn nhận anh thì có hàng ngàn cách, đây xem như là quá xem trọng anh rồi. Nếu không... anh cũng biết đại gia tộc luôn có nhiều cách để anh về lại, mà không phải là mời, chính là cầu xin...”
Trợ lý Bác cũng không muốn vòng vo với Hồ Cửu, dù sao nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là tìm cái bia, một con chốt thí cho Hồ gia.
Suy cho cùng Hồ gia quả thực có nhiều cách để xử lý Hồ Cửu, chỉ là ông chủ Hồ Lâm còn niệm chút tình cũ mới để anh ta đến đây bàn chuyện.
Nếu là Hồ Bách Nhân, e là đã đem người tới cưỡng ép lôi đi, không thì cũng để anh đến Hồ gia quỳ lạy van xin.
"Ồ, nhiều cách? Ý các người là giống như việc hãm hại tôi cùng Dung Vị năm năm trước? Hay muốn nói là đại gia tộc có nhiều mưu hèn kế bẩn?” Hồ Cửu cũng không chút khách khí.
“Hồ Cửu!” Lục Chỉ lo sợ quát.
Dù sao đại gia tộc vẫn là đại gia tộc, họ nói được làm được. Lục gia chính là minh chứng rõ nhất, chỉ cần có lợi Lục gia không tiếc hi sinh vài người.
Huống hồ là gia tộc danh giá phương Bắc, sợ là thủ đoạn còn cao minh hơn, tàn nhẫn hơn.
Nghĩ tới con gái của mình, Lục Chỉ quả thực lo sợ tương lai con gái theo Hồ Cửu sẽ không thể sống nổi.
“Anh đừng hồ nháo nữa. Chuyện quay về gia tộc hay không tôi không quan tâm, nhưng anh không có gì, cũng không có ý chí. Tôi cần người chồng như anh làm gì chứ.” Lục Thạc tức giận.
Trợ lý Bác nhìn một màn này có vẻ hài lòng, dưới áp lực của gia đình anh tin Hồ Cửu sẽ phải cúi đầu chịu thua.
“Vợ à, cha à, hai người tin con đi. Con có thể con không thể quay về đứng chung một chỗ với kẻ đã hại mình cùng Dung Vị được. Tại sao hai người không hiểu cho cảm nhận của con?” Hồ Cửu nhẹ giọng nói.
Ánh mắt hy vọng nhìn Lục Thạc, mọi người nói anh vô dụng cũng được, không tin anh cũng không sao.
Anh chỉ cần vợ của mình chỉ cần tin mình dù một chút thôi cũng đủ rồi.
Những trái với sự mong đợi của Hồ Cửu, trải qua năm năm bị mọi người bàn tán làm cái đích cho mọi người nhắm tới.
Lại bị Lục gia từ bỏ như món đồ, thêm nữa trong lòng Lục Thạc luôn cho rằng Hồ Cửu chín vì may mắn có ơn với người của Chiến thần mà được lợi lạc như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!