Trợ lý Bác hơi lắc đầu, hắn ta còn nhớ Hồ Lâm lúc trước vẫn là một kẻ liều mạng, xông pha bất chấp.
Sau này có chút địa vị, có tuổi rồi, dường như lại sợ động sợ tây nhiều hơn.
“Hồ Cửu có bao nhiêu bản lĩnh, còn hơn Hồ gia sao?”
“Chưa kể với tính cách của Dung Vị, thì Hồ Cửu cũng không chịu im lặng chờ đợi. Chúng ta ngay lúc người cần chúng ta cho, không phải người kia sẽ nhớ ơn mà báo sao?” Trợ lý Bác cười nói.
Quả thực, tiền bạc hay địa vị nếu như có rồi họ sẽ phản bội, thậm chí cũng chưa chắc là trung tâm tuyệt đối.
Có khi còn bị họ quay ra cắn ngược.
Hồ Cửu thì khác, chí ít cũng mang dòng máu Hồ gia. Nhưng anh đã không biết điều thì Hồ Lâm cũng không ngại chọn người khác.
Chắc phải Dung Vị là bạn thân của Hồ Cửu, cũng là người Hồ Cửu bảo vệ sao?
Chỉ cần Dung Vị nguyện ý đi theo Hồ gia, vậy Hồ Cửu có gì mà nói nữa chứ?
“Tìm cách liên hệ Dung Vị, tôi nhớ cậu ta vẫn còn cha mẹ già. Cho cậu ta nếm chút vị ngọt đi. Âm thầm để cậu ta nguyện ý theo chúng ta trong bí mật, đừng đánh động ai cả.” Hồ Lâm ra quyết định.
Quả thật Dung Vị là người có tài, chỉ là không vì công thức kia thì có lẽ Hồ gia cũng sẽ nâng đỡ người này. Chỉ là vị trưởng bối ở nhà còn chờ được cứu chữa, mà những người khác vì tức giận đã hành hạ Dung Vị thân tàn ma dại.
Để một kẻ hận Hồ gia quay về trung tâm với Hồ gia cũng không dễ, nhưng với thực lực Hồ gia hiện tại, Hồ Lâm tin Dung Vị cũng không dám làm gì, huống hồ gì chỉ cần cho gia đình Dung Vị chút lợi ích chẳng phải ổn rồi sao.
“Ngài muốn..”
Trợ lý Bác vẫn phân vân một chút, chưa biết nên làm cách nào để Dung Vị nguyện ý theo Hồ gia, mà không bị các gia tộc khác phát hiện.
“Trợ lý Bác, có phải lâu quá rồi cậu trở nên mất nhạy bén, những chuyện thể này chúng ta làm còn ít sao?” Hồ Lâm hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Vâng, thưa ngài. Chỉ là...”
Hắn ta hơi ngập ngừng.
“Đừng quan tâm đến đứa cháu kia nữa, nếu không vì chút tình nghĩa còn lại của chị gái tôi
“Vẫn câu nói cũ, lúc cần thủ đoạn thì cứ làm, nên nhớ chúng ta còn có đại gia tộc thần bí kia luôn chờ chực, mọi chuyện phải nhanh lên. Tôi có linh cảm bọn họ không tốt đẹp gì”
Hồ Lâm nói xong nghĩ tới gia tộc thần bí kia lại trầm mặt, gọi họ là gia tộc thần bí vì không một ai biết về gia tộc này.
Họ chỉ chủ động liên hệ khi cần hợp tác, thế lực của họ rất lớn. E là còn lớn hơn cả các đại gia tộc phương Bắc cộng lại.
Lâu nay bọn họ vẫn chưa có biểu hiện gì muốn thâu tóm gì cả, nhưng tồn tại một thế lực lớn như vậy quả thực làm cho các đại gia tộc lo lắng vô cùng.
Không ai là không muốn bồi dưỡng thêm cho gia tộc mình, bất kỳ ai cũng có lòng tham, họ càng không muốn bản thân bị thôn tính.
“Vâng, tôi sẽ cố hết sức” Trợ lý Bác nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn ta biết hiện tại phải nhanh chóng ra tay, nếu không mọi việc sẽ không được như dự tính. của họ.
Hồ gia đã có động tĩnh thì bên này Vinh gia cùng Trần gia cũng không ngồi im.
Bọn họ dự định cuộc liên hôn kia sẽ tổ chức thật lớn, nhờ chút quan hệ có được mà họ muốn mời Chiến thần để chung vui.
cũng xem như chủ trì buổi lễ, chỉ là thiệp mời chỉ đến tay của cấp dưới ngài ấy, nên họ không chắc chắn Chiến thần sẽ có mặt.
“Giai Linh, em nói xem ngoài Chiến thần ra chúng ta còn vị nào cần mời?” Vinh Y Tiếu vừa nắm tay Trần Giai Linh vừa nói.
Hắn không quên nở nụ cười hút hồn, làm Trần Giai Linh vô cùng hạnh phúc, bọn họ một người là Trần tiểu thư, một người là Vinh thiểu. Đều là người thừa kế dòng chính gia tộc lớn sau này.
Hôn lễ lần này không chỉ tuyên bố liên hôn, mà còn muốn nâng cao mặt mũi của hai gia tộc, muốn cho toàn Đông ly biết đến gia tộc bọn họ có bao nhiêu vững mạnh.
“Dù không phải chiến thần, chỉ cần một người có chức vụ cao trong quân đội tham dự cũng đủ làm chúng ta vinh dự.”
“Anh đừng quên, lực lượng quân đội không phải dễ làm thân. Nếu có mối quan hệ khác biết nào đó... hai gia tộc chúng ta, còn cả hai chúng ta sẽ có bao nhiêu là thể diện. Sau này ai dám đắc tội chúng ta chứ.”
Trần Giai Linh nở nụ cười xinh đẹp đáp lời.
Vinh Y Tiếu cũng không phải là thật lòng yêu một mình Trần Giai Linh, phải biết thiếu gia vọng tộc làm gì có chuyện chung thủy với ai tuyệt đối.
Chỉ là bọn họ biết hôn nhân và người vợ có tầm quan trọng thể nào, vì vậy Vinh Y Tiếu rất xem trọng Trần Giai Linh, càng coi trọng cuộc hôn nhân này.
“Hồ Tiểu bên kia có vẻ không an phận, hắn ta vẫn không chết tâm đi à” Vinh Y Tiêu cười cười hỏi Trần Giai Linh.
“Không chết tâm? Thì sao chứ? Hắn ngoài có Hồ gia thì còn có gì chứ? Nếu không vì chúng ta còn có nhiều dự án liên quan hợp tác Hồ gia thì em đã không nương tay với hắn ta.” Trần Giai Linh nói xong thì hiện lên ánh mắt ác độc.
Hai người bọn họ ngồi cùng nhau cũng xem như hòa hợp, được các gia tộc khen ngợi là trai tài gái sắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!