“Ồ? Chừng mực?” Hồ Cửu nhếch miệng cười. 

Trợ lý Bác có hơi khó chịu với thái độ của Hồ Cửu, suy cho cùng Hồ Cửu dù cho có máu mủ với Hồ gia đi nữa nhưng Hồ Cửu suy cho cùng chỉ là một kẻ bình thường. 

Vậy mà anh dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người Hồ gia, trong mắt trợ lý Bác, Hồ Cửu chính là không biết tự lượng sức mình. 

“Tuy rằng Hồ gia gần đây không có khởi sắc, nhưng cũng đủ sức làm cho cậu thảm hơn con chó hoang đấy.” Trợ lý Bác cũng không khách khí. 

Hồ Lâm cũng không nói gì, chỉ âm thầm đồng ý để trợ lý Bác ra sức sỉ vả Hồ Cửu, lúc trước ông còn niệm chút tình cũ, bây giờ thì khác, ông không cần phải bận tâm một đứa cháu không nhận Hồ gia. 

“Tôi cũng muốn xem... Các người có bao nhiêu thực lực.” Hồ Cửu nói xong cũng không có ý định nhường bước cho bọn họ. 

Lần này anh muốn tìm Lục Thạc, cũng không muốn ai gây phiền phức cho cô cùng anh nữa. 

“Ông Hồ.” Trợ lý Bác cúi đầu chờ quyết định của Hồ Lâm. 

“Là cậu đâm vào Hồ Tiêu? Là cậu cố ý?” Hồ Lâm vẫn đỉnh đạc hỏi. 

Ông ta vốn không để Hồ Cửu vào mắt, dù cho Hồ Tiêu có lỗi thì đứng giữa Hồ Cửu cùng Hồ Tiêu, ông ta vẫn mặc định Hồ Cửu không xứng. 

“À, cái tên nhiều lời đó là cháu ông sao? Xem như hắn còn chút may mắn.” Hồ Cửu không chút yếu thế đáp trả. 

Hữu Thủ đã vô cùng ngứa mắt trước thái độ của đám người Hồ gia, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy dường như những kẻ sống ở phương Bắc luôn tự cho mình thượng đẳng hơn người. 

“Ngông cuồng là tốt, nhưng tuổi trẻ cũng nên biết kiềm chế, quá mức phô trương sẽ rước họa.” Hồ Lâm lạnh lùng nói. 

Ánh mắt sắc bén của ông ta như đang muốn tuyên một bản án cho Hồ Cửu. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement