Túc Trì hiểu ý Hồ Cửu cũng không định đuổi theo nữa. 

“Vậy... Chúng ta có cần vào trong?” Túc Trì tiếp tục hỏi. 

Lúc Hồ Cửu còn chưa kịp trả lời thì Hồ Lâm đã ở ngay đó, hắn đi đến gần. anh, ánh mắt toàn là thù hận. 

“Hồ Cửu!” 

Hồ Lâm nghiến răng nghiến lợi. 

Ông ta đã bao giờ chật vật vậy chứ, chính tên nhãi nhép này lại làm ông bị thương. 

Hôm nay được diện kiến Chiến thần trong bộ dạng thương tật này, làm ông ta vô cùng khó chịu. 

Trần gia cùng Vinh gia liên hợp chèn ép Hồ gia, mà ông ta còn bị tên Vinh thiếu cười nhạo. 

“Ông nên lịch sự một chút. Dù sao người của đại gia tộc đều ở đây.” 

“Tôi thì không vấn đề gì. Chỉ là... lo lắng thay cho ông.” 

Hồ Cửu cũng không nể mặt mà nói. 

Anh nhìn chướng mắt Hồ Lâm này lắm rồi, còn chưa động tới là vì anh còn có kế hoạch phía sau, cũng là một phần vì người mẹ đã mất. 

Nếu không tên Hồ Tiêu cùng Hồ gia bên kia có thể còn bay qua bay lại được sao. 

Điều anh muốn chính là để Hồ gia từ từ nếm trải mùi vì bị chà đạp. 

"À, tôi quên nhắc nhở ông. Xem như tôi tốt bụng, nhắc một chút... Hồ gia nên chuẩn bị tốt một chút, đến lúc bị người chà đạp thì lại không quen.” Hồ Cửu nói xong thì nở nụ cười bí ẩn. 

Hồ Lâm nghe vậy thì tức giận không thôi. 

“Mày đừng nghĩ có chút bản lĩnh thì xem như một tay che trời. Chờ Chiến thần giúp Hồ gia, tao muốn xem mày sẽ như thế nào.” Ông ta thật sự muốn bóp chết Hồ Cửu. 

Chỉ là hiện tại ông ta không có khả năng đó. 

"Ồ, ông Hồ Lâm, ông vẫn chưa đi sao?” Vinh thiếu vừa lúc đưa Trần Giai Linh ra ngoài. 

Vinh gia cùng Trần gia và Hồ gia cũng đã giữ vị trí kiềng ba chân lâu nay. Lần này liên hôn, có thể nói Hồ gia xem như bị bọn họ đè bẹp. 

Chưa kể đến có sự đảm bảo của Chiến thần hôm nay, bọn họ xem như một bước lên mây, lên cả một tầm cao mới. 

“Vinh thiếu, Trần tiểu thư, hôm nay cũng nhờ mọi người mà tôi cũng được diện kiến Chiến thần. Nên cảm ơn mọi người rồi.” Hồ Lâm lịch sự cùng khiêm nhường mà nói. 

Giao tiếp trong giới thượng lưu vô cùng mệt mỏi, dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn cũng phải ra vẻ lịch sự kín đáo. 

Hồ Cửu cùng Túc Trì nhìn nhau, bĩu môi cảm thấy Hồ Lâm sống quá mệt mỏi. 

“Ông Hồ khách khí.” Trần Giai Linh yểu điệu nói. 

Nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn thấy Hồ Cửu, cảm giác có chút quen thuộc. 

“Chiến thần cũng đã đồng ý hỗ trợ Hồ gia, còn cho tôi một cuộc hẹn. Đây là chuyện quá tốt rồi, cảm ơn Vinh thiếu là điều đương nhiên.” Hồ Lâm lúc này không còn vẻ hèn mọn. 

Ông ta đứng thẳng người, lịch sự cười tỏ vẻ đắc ý. 

Thật ra Trình Vũ cũng không đồng ý gì với Hồ Lâm điều gì, chỉ là Hồ Lâm muốn bọn Vinh gia và Trần gia nghĩ rằng Chiến thần đã đồng ý giúp đỡ Hồ gia mà thôi. 

Vinh thiếu nghe vậy thì mặt biến sắc, trong lòng thầm quyết tâm sẽ đẩy mạnh kế hoạch kia của mình. 

“Ồ, vậy chúc mừng ông Hồ rồi.” Tuy miệng nói chúc mừng nhưng bản thân hắn vô cùng khó chịu. 

Trần Giai Linh thì không nao núng, dù sao cô ta cũng đã là tình nhân của Chiến thần, không ngại chút lợi ích này. 

“Kia là...” Vinh thiếu cũng không bỏ qua hai người kia. 

“Khách mời!” Túc Trì không nhanh không chạm đáp. 

Hồ Lâm cùng Vinh Y Tiếu nghi hoặc, Túc Trì cùng Hồ Cửu ăn mặc bình thường, lại không có dáng vẻ gì là danh gia, sao lại có thiếp mời? 

Túc Trì đưa thiếp mời ra, Vinh Y Tiếu cầm lấy, quả thực là thiếp mời của hắn ta gửi đi. 

Chỉ là nếu có thiếp mời thì chắc chắn là người có vai vế lớn. 

“Không biết nên xưng hô thế nào?” Vinh Y Tiếu vẫn dùng giọng điệu lịch sự mà hỏi. 

Hồ Lâm bên cạnh cũng nhíu mày suy nghĩ. 

“Túc Trì, Túc gia quân.” Anh ta đáp nhanh gọn, không dư thừa. 

Nghe tới Túc gia quân bọn họ hít một ngụm khí lạnh. 

“Ngài Túc Trì, thất lễ thất lễ” Vinh Y Tiếu nhanh chóng đổi thái độ. 

Mà Hồ Cửu lại bị bỏ lại một bên, mọi người cho rằng Hồ Cửu cũng chỉ là thuộc hạ hoặc người đi theo Túc Trì, không mấy để ý đến. 

Hồ Lâm ngẩn người, nếu người kia là quân nhân có danh vị cao vậy Hồ Cửu là gì? 

Còn có thể dùng súng... 

Này... 

Hồ Lâm có cảm giác mơ hồ, trong lòng lại có chút bất an, như vừa bỏ lỡ gì đó. 

“Nếu đã tàn tiệc, cũng nên về” Hồ Cửu lên tiếng. 

Túc Trì gật gật đầu xoay người muốn rời đi. 

Nhìn thấy Túc Trì muốn đi thì Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu nhìn nhau, như hiểu ý nhau nhanh chóng tiến lên. 

“Ngài Túc Trì, để tỏ lòng thành kính. Tôi mong có thể cùng ngài hẹn gặp một dịp khác.” Vinh Y Tiểu thành kính nói. 

Dù gì Túc gia quân cũng rất có tiếng tăm, lại là thuộc hạ trung thành với Chiến thần. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement