Sau một đêm từ thiên kim thành kẻ khố rách áo ôm. 

Cô ta không chịu nổi. 

“Tôi mong chờ!” 

Hồ Cửu cũng không thèm nhìn cô ta, dù sao cho cô ta ảo tưởng một chút cũng không sao. 

“Anh... được, sẽ có ngày tôi bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi.” 

“Thúy Lan, sao em lại ra nông nỗi này chứ?” 

Dung Vị có chút đau lòng, nhìn Mộc Thúy Lan mà anh từng yêu thương. 

Thật xa lạ! 

“Tôi? Anh còn nghĩ rằng anh hiểu tôi sao?” 

"Em..." 

Dung Vị quả thực không hề hiểu cô ta, anh ta càng không nói được câu nào. 

“Em đi đi! Về sau... cẩn thận một chút.” 

“Anh có quyền gì chứ? Đây cũng không phải nhà anh nha.” 

“Còn cẩn thận? Người cẩn thận nên là các người.” 

Nói xong Mộc Thúy Lan tức giận rời đi, nhìn thấy kẻ mình chán ghét, kẻ thì mình hận, lại không làm gì được. 

Cô ta không tức giận mới là lạ. 

“Hồ Cửu... Chuyện kia...” 

Dung Vị sau khi thấy Mộc Thúy Lan đi cũng hoàn hồn. 

“Nếu là về Hồ gia, như tôi nói, họ tự làm tự chịu.” 

“Tha cho Mộc Thúy Lan một đường sống đi!” 

Nghe vậy Hồ Cửu nhíu mày nhìn Dung Vị. 

“Cô ta hại tôi, còn hại cả cậu!” 

“Tôi biết!” 

Hồ Cửu trong lòng cảm thấy người bạn này của mình hết thuốc chữa rồi. 

“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.” 

Nói xong anh đứng dậy muốn rời đi. 

“Hồ Cửu! Xem như... tôi cầu xin cậu.” 

“Nhẹ tay với Hồ gia, buông tha Mộc Thúy Lan.” 

Dung Vị nhanh chóng đi lên trước. 

“Tôi nhắc lại, Hồ gia tự làm tự chịu, còn Mộc Thúy Lan tôi còn lười nghĩ tới chứa đừng nói là làm gì cô ta.” 

“Chỉ cần cậu chịu nói một câu, giúp Hồ gia... về sau tôi không xuất hiện trước mặt cậu nữa.” 

Hồ Cửu quay lại đấm cho Dung Vị một phát thật mạnh. 

Vì quá bất ngờ, Dung Vị lảo đảo ôm mặt. 

“Dung Vị à Dung Vị, cậu đã không còn là cậu nữa.” 

Nói xong Hồ Cửu đi thẳng. 

Mà Dung Vị lại cười vô cùng đau đớn. 

Lần này anh ta thực sự đánh mất mọi thứ, kể cả lòng thương hại cuối cùng của Hồ Cửu. 

Anh ta về lại Hồ gia, nhìn thấy mặt anh ta có vết thương Hồ Lâm nghi hoặc hỏi han. 

“Có sao không?” 

“Không sao!” Dung Vị hơi ngớ người. 

Nhưng anh ta không hề biết Hồ Lâm căn bản không hề quan tâm tới vết thương của Dung Vị. 

Ông ta lo ngại nếu Dung Vị bị thương thì chuyện nhờ vả Hồ Cửu sẽ không thành. 

Trong lòng ông ta đang hối hận không thôi, nếu ngày đó biết Hữu Thủ là Ngài Tuệ, biết Hồ Cửu có quan hệ với Túc Trì. 

Thì trăm triệu lần ông ta sẽ không dám làm những chuyện như vậy, càng sẽ không bỏ qua Hồ Cửu. 

Chỉ là làm gì có thuốc hối hận chứ? 

“Vậy... không thành sao?” 

Hồ Lâm thất vọng hỏi. 

“Yên tâm... Anh ấy sẽ giúp chúng ta, chỉ là một lần duy nhất này thôi.” 

Dung Vị chắc chắn nói. 

Vì anh ta quá hiểu bạn mình. 

Một cái đánh đó có bao nhiêu đau đớn cũng là bấy nhiêu tức giận. 

Anh ta chịu được, bọn họ từng giao ước, nếu một bên muốn đoạn tuyệt, thì phải thực hiện một yêu cầu của bên còn lại. 

Đồng thời tẩn cho người kia một cái thật đau. 

Khóe miệng Dung Vị nhếch lên. 

Chỉ cần qua được thời kỳ khó khăn, Hồ gia sẽ xem trọng anh ta hơn, sau đó cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn. 

“Thật?” 

“Đúng!” 

“Vậy tốt rồi.” 

Hồ Lâm thở phào một hơi. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement