Nói đến đây Bạch Thố cúi đầu xuống nhìn xuống nền đất, cảm giác như cô mong chờ một điều gì đó. 

“Tôi đã từng nói rõ với em rồi, tôi có thể cho em một đời vô lo vô nghĩ cũng, có thể đảm bảo sự an toàn của em cùng Bạch gia. Nhưng chỉ có thế thôi tôi không thể cho thêm điều gì cả.” 

Hồ Cửu nghiêm nghị nói. 

Anh thật sự muốn Bạch Thố hiểu rõ, không muốn cô đặt quá nhiều hy vọng lên người anh. 

Anh không muốn cô đánh đổi quá nhiều thanh xuân vào bản thân mình, dù sao cô cũng đang trong thời kỳ đẹp nhất của thiếu nữ, nếu có thể tìm được người phù hợp vẫn là tốt nhất. 

“Anh Hồ Cửu, em hiểu mà” 

“Em thật sự không đòi hỏi gì cả chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ rồi.” 

Ánh mắt Bạch Thố như sắp khóc. 

“Tôi chỉ không muốn thiệt thòi cho em mà thôi, nếu như em tìm được người nào đó phù hợp thì cũng có thể nói với tôi.” 

Hồ Cửu nói xong thì không nhìn tới Bạch Thố nữa, trong lòng anh vô cùng áy này với tình cảm của cô gái này. 

Bạch Thố vẫn đứng đó ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Hồ Cửu. 

Trong một phút nào đó đấy mắt cô hiện lên tia sáng. 

“Hồ Cửu, Chiến Thần thì sao chứ? Sẽ có ngày tôi làm anh phải quỳ dưới chân tôi mà cầu xin tình yêu của tôi.” 

Nói xong Bạch Thố quay lưng đi về phía bếp. 

Hồ Cửu về phòng của mình, ban đầu anh không nhận ra gì cả nhưng sau khi ngồi vào ghế, anh chợt thấy các góc của các cuốn sách bị di chuyển. 

Thật ra điều này cũng không có gì đặc biệt, nếu như có người vào dọn dẹp phòng thì việc xê dịch cuốn sách cũng không có vấn đề. 

Nhưng chính vì sự xê dịch nhỏ này anh quan sát xung quanh cảm thấy có gì đó không đúng. 

Sau đó anh đứng giữa phòng là một loạt động tác thủ ấn, giữa phòng tạo ra một kết giới hình bát giác, sau đó ở giữa hình bát giác hiện lên một tia sáng màu tím. 

“Từ khi nào mà trong căn cứ của tôi lại có chuột vậy chứ?” 

Hộ Cửu tự thì thầm với bản thân sau đó nhíu mày nhìn bốn góc xung quanh. 

Trong lòng anh dấy lên nghi ngờ, lại nhìn về phía cửa anh có cảm giác như bản thân đã quá dễ dãi. 

Mà Bạch Thố lúc này cũng không ngờ chỉ vì sơ suất nhỏ của mình đã tạo nên 

một sự hiềm nghi rất lớn cho bản thân. 

Mãi mãi chọn nhầm phe chính là ân hận cả đời của Bạch Thổ. 

Hồ Cửu nhanh chóng dùng số điện thoại khẩn cấp. 

“Nhanh tập hợp, có chuyện!” 

Những người ở đầu dây phía bên kia vô cùng hoang mang, khi Long chủ sử dụng số điện thoại này để tập hợp, thì chứng tỏ đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng. 

Vừa lúc này Thanh Ngũ từ phía đông đã phát tin tới báo, gia tộc bí ẩn đã bắt đầu hành động, họ tạo ra một loạt hành động ngầm bí ẩn mà Thanh Ngũ không thể nào nắm bắt được. 

Quá trùng hợp rồi, Hồ Cửu bên này phát hiện có chuột, bên phía Đông lại có động. 

Tuy nhiên chưa dừng ở đó, khi mọi người tập hợp về căn cứ Bạch Thố lại cảm thấy có gì đó bất thường nhưng cô không thể nào đi lên được. 

Nếu như bây giờ của tiến lại gần phòng làm việc, thì sẽ tạo ra hiệu ứng không tốt. Bạch Thố suy nghĩ tìm cách tiếp cận, vẫn chưa hiểu làm thế nào để tiến gần đến. 

Sau hồi suy nghĩ, cô đành phải chờ đợi! 

Vừa lúc này dì Thẩm đã về, mà Bạch Thố chợt lóe lên tia tính toán, cô không nói cho dì Thẩm biết chuyện đám người Hồ Cửu đang họp kín. 

Dì Thẩm là người vô cùng hiểu ý, cho nên lúc bình thường chỉ cần Hồ Cửu làm việc bà đều sẽ không đi vào trong. 

“Cô Bạch, may mà có cô.” 

Bà còn không quên đưa cho cô một túi trái cây tươi. 

“Không sao! Dì đừng khách sáo như thế? 

Dì thắm chỉ cho rằng Hồ Cửu cùng mọi người hội họp mà thôi, nên bà pha trà rót nước sau đó tự mình mang lên phòng làm việc của Hồ Cửu. 

“Các cậu nâng cao cảnh giác một chút, nếu như tôi đoán không nhầm, ở chỗ chúng ta có một con chuột.” 

“Có chuột thật sao? Long chủ nói thật chứ?” 

Hữu Thủ ngạc nhiên hỏi lại. 

“Cậu nghĩ tôi đùa với cậu sao?” 

Túc Trì nhíu mày cảm thấy có gì đó không đúng, bọn họ và sinh gia tử bao nhiêu lâu nay chắc chắn những người này không thể là chuột trong lời Hồ Cửu. 

Những người sau này thu nạp về thì hầu như không có lý do gì để làm vậy, quan trọng là bọn họ không thể vào đây.

Advertisement
';
Advertisement