Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

“Bạch tiểu thư, nhanh đi đi. Mặc kệ tôi!” 

Vương Khiêm đứng chắn trước Bạch Thố. 

Vậy mà Bạch Thố lại cố gắng bỏ chạy thật, Vương Khiêm nhìn thấy Bạch Thổ bỏ đi thì trong lòng có chút mất mát. 

Tuy nhiên anh ta tự chấn an bản thân có lẽ Bạch Thố là cô gái ngây thơ, quá sợ hãi chạy cũng là điều tất nhiên, có thể cô ấy tìm anh trai mình. 

Vương Khiêm nghĩ vậy thì ánh mắt kiên định hơn. 

Mà cả bốn người kia đâu đơn giản như vậy. 

“Giữ hắn lại. Để tôi đuổi theo!” 

Mã Nham nói xong thì chạy theo. 

Cả đám tiến lên giữ chặt Vương Khiêm. 

“Yên tâm, dù gì bọn này cũng rất biết điều, bắt được cô ta sẽ cho ngài Vương đây nếm trước.” 

Trước khi đi Mã Nhạm không quên bỏ lại câu này. 

“Khốn nạn!” 

Vương Khiêm gào lên. 

Nói gì thì nói, một mình Vương Khiêm sao có thể chống lại ba tên kia chứ. 

Hồ Cửu nhìn Vương Khiêm có chút tán thưởng. 

“Cậu ở đây xem tình hình, nếu họ giở trò thật thì can thiệp. Nhớ, chỉ khi họ giở trò mới can thiệp!” 

Ánh mắt Hồ Cửu khi nói câu này tràn ngập sự cảnh cáo. 

Hữu Thủ hơi rụt cổ, gật gật đầu biểu thị đã rõ. 

Bên này Hồ Cửu đi ra trước, chặn đường Bạch Thổ. 

“Anh Hồ Cửu..” 

Nhìn thấy thân ảnh Hồ Cửu, Bạch Thố hơi giật mình, cô ta cảm thấy nếu không tiếp tục tỏ ra vô hại thì mọi chuyện sẽ bại lộ. 

“Cứu... em...” 

“Có chuyện?” 

Hồ Cửu bình tĩnh đến mức đáng sợ. 

“Em gặp người xấu.” 

Nói xong ánh mắt cô ngập nước, vô cùng sợ hãi, biểu cảm vô cùng xuất sắc. 

“Em đi cùng ai? Sao lại tới đây?” 

Hồ Cửu nhíu mày hỏi. 

Cảm giác xung quanh lạnh hơn bao giờ hết, Bạch Thố hơi chột dạ. 

“Là đi ra ngoài, em không thích ồn ào.” 

Cô lại không nói đi cùng Vương Khiêm. 

Bạch Thố cũng không hiểu tại sao mình lại không nói thật, vì dù có đi cùng Vương Khiêm cũng sẽ không sao. 

Có lẽ đã nói dối thành quen, cô không tự chủ mà nói dối. 

“Cô em đây rồi.” 

“Lại thêm ai thế này?” 

Mã Nham cười nham nhở, nhíu mày nhìn Hồ Cửu. 

“Cũng tốt, dù cậu là ai cũng không nên xen vào, biết đâu tôi cho cậu chút lợi lộc.” 

Nhìn Hồ Cửu ăn mặc không mấy sang trọng, xem ra cũng chỉ là một nhân vật không có tầm ảnh hưởng. 

“Không.” 

Bạch Thố lùi lại về phía Hồ Cửu, cô muốn anh bảo vệ cô khỏi tên khốn kiếp này. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement