Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

Bàn tay dơ bẩn của Mã Nham còn dính thứ gì đó nhơm nhớp trắng nhờn, càng khiến Bạch Thổ càng nhanh chóng thiếu kiên nhẫn. 

“Tôi vẫn ở đây, mà hắn cũng chưa làm gì em” 

“Anh..” 

Bạch Thổ tức giận. 

“Đi thôi, dài dòng” 

Mã Nham kéo mạnh Bạch Thổ, làm cả người có chao đảo muốn ngã nhào với người Mã 

Nham. 

Ngay khi Bạch Thố sắp ngã vào người của Mã Nham, theo quán tính cô ta bật người đẩy hắn 

ra. 

Nhưng sau đó... 

“Tôi đã nói rồi, quan trọng là anh đưa cô ấy đi được hay không thôi.” 

Hồ Cửu nhìn Mã Nham đau đớn nằm trên đất. 

Mà Bạch Thố lui lui lại vài bước, ánh mắt bất đắc dĩ, nước mắt chảy dài trên má. 

“Anh biết? Tại sao chứ?” 

“Dù có như thế nào, tình cảm của em với anh là thật... Tại sao anh lại.” 

Cô nhìn Hồ Cửu, cảm giác như mọi thứ đều đổ bể, bao nhiêu công sức của cô xem như uổng phí. 

Mã Nham tức giận đứng bật dậy, dù sao hắn cũng học qua chút quyền cước, chỉ là vì mới hành sự kịch liệt cơ thể có chút yếu. 

“Hừ, nhẹ nhàng không muốn, ông đây cho con nhãi như mày biết thế nào là lợi hại.” 

Mã Nham phi tới, nắm chặt tay cô, cưỡng chế kéo đi. 

Trong mắt Bạch Thố tràn ngập oán giận, lại bị Mã Nham động chạm thì tia máu trong mắt cô càng rõ hơn. 

“Bỏ ra!” 

Cô tức giận quát lên. 

“Hừ, còn dám ra lệnh cho ông đây sao.” 

Nói xong Mã Nham cười nham hiểm một tiếng, rồi dùng tay còn lại sờ lên ngực Bạch Thố. 

Lần này Bạch Thố không nhịn được nữa, dùng thủ pháp bẻ tay, quật ngược tay Mã Nham. 

Sau đó không lưu tình mà đạp một cước vào bộ phận sinh sản của hắn, một cước này phải biết là có dùng tất cả lực của mình. 

"A...á..." 

Rắc. 

Tiếng xương gãy vụn vang lên, màn đêm gió lạnh xuyên qua người hào với tiếng xương gãy càng quỷ dị hơn. 

“Đây là thứ anh muốn thấy?” 

Nước mắt Bạch Thổ lăn dài, nhìn Hồ Cửu, có bao nhiêu trách móc, bao nhiêu thất vọng. 

“Em nói xem.” 

Hồ Cửu tựa vào cây sau lưng, bộ dạng vô cùng buông thả, cảm thấy thật nực cười. 

“Em nói em có tình cảm với tôi? Vậy tình cảm của em là muốn lấy thứ này.” 

Vừa nói Hồ Cửu vừa lấy ra một viên đá màu tím, cùng một chìa khóa nhỏ màu vàng. 

Tuy là trong tối nhưng hai vật này lại phát sáng vô cùng đẹp mắt, ánh sáng ấy càng quỷ dị 

hon. 

“Sao... sao có thể? Sao anh biết được?” 

Ánh mắt Bạch Thố nhìn đồ vật kia, cô giật mình, cảm thấy không gì qua mắt được anh. 

Tâm cô hoảng loạn, quên cả khóc. 

“Nói xem, làm sao tôi biết?” 

Hồ Cửu nói xong lại làm một thủ ấn rất lạ, sau đó cất chúng vào túi, quả thật sau khi làm thủ ấn kia thì hai vật này cũng không phát sáng nữa. 

Mã Nham lúc này đau đớn ôm lấy tay cùng phần thân dưới kêu la, vô cùng ôn ào. 

“Con m* nó, chúng mày dám để...” 

Hồ Cửu ra tay nhanh chóng, làm cho hắn ta bất tỉnh chỉ bằng một động tác ấn các huyệt trên người. 

“Quả thật quá ồn ào” 

Nhìn Mã Nham nằm trên đất, Hồ Cửu cảm thán. 

“Sau này không nên đắc tội với phụ nữ.” 

“Bạch tiểu thư, tôi nói đúng chứ.” 

Xưng hô xa lạ, thái độ xa lạ, Bạch Thố trong lòng có một trận mất mát. 

“Em... Anh nghe em giải thích... không như anh nghĩ.” 

Advertisement
';
Advertisement