“Đây xem như là đãi ngộ giữ chân người tốt như dì chăm cho cái biệt thự này 

đi." 

Nói xong Hữu Thủ cười cười nhìn dì Thẩm, lại nhìn Tiểu Hạ. 

Cậu bé hơi ngớ người, cảm thấy người đàn ông trước mặt này vô cùng tốt, cậu lại có thể đi học rồi. 

“Này... quá nhiều rồi. Dù chỉ cần có lương tôi cũng không bỏ việc này... dù sao cậu chủ cũng có ơn với tôi.” 

Dì Thẩm dùng mép áo chấm chấm nước mắt chỉ trực trào ra. 

“Dì à, căn biệt thự này rộng lắm đấy. Vả lại hàng tháng đều sẽ có người tới 

. Dì có một mình dọn dẹp sẽ rất cực, nếu muốn cần thêm người phụ cứ đề xuất.” 

“Không không... tôi làm được, không cần thêm người.” 

Dì Thẩm vội xua tay nói. 

“Vậy tốt rồi!” 

Hữu Thủ dẫn dì Thẩm tới căn phòng khá lớn ở gần cuối hành lang. 

Tiện nghi cùng bài trí của căn phòng không giống là cho người giúp việc ở. 

Đây... có nhầm không.” 

Trước giờ dì Thẩm chưa từng nhận đãi ngộ như thế này, có chút bất ngờ. 

"Tiểu Hạ cũng cần không gian phát triển.” 

Nhìn ánh mắt Tiểu Hạ đang trầm trồ ngắm nhìn, ánh mắt cùng vẻ mặt có bao nhiêu yêu thích đều hiện ra. 

Thật ra Hồ Cửu giao cho anh ta an bài việc của dì Thẩm. 

Ban đầu, chính Hữu Thủ nghi ngờ dì Thẩm chính là kẻ hai mang, lại cho rằng vì bà mà mọi thứ xáo trộn. 

Khi nhận ra sự thật, Hữu Thủ lại thấy Tiểu Hạ thì vô cùng áy náy, anh ta tự làm chủ giành những đãi ngộ tốt nhất cho dì Thẩm. 

Nếu Hồ Cửu không trả thì anh trả đi, dù sao chút tiền đó anh ta cũng không 

thiếu. 

“Dì Thẩm đừng ngại, dù sao Hữu Thủ nói cũng đúng. Làm tốt công việc là được.” 

Hồ Cửu từ phòng đi ra, cũng nghe hết những gì Hữu Thủ sắp xếp, trong lòng cười thầm. 

Ánh mắt thì nhìn Hữu Thủ hơi hơi gật đầu. 

“Di sắp xếp chỗ cho Tiểu Hạ một chút, sau đó cứ làm việc bình thường.” 

Sau đó Hồ Cửu nói thêm. 

“Hữu Thủ theo tôi vào phòng.” 

Anh ta chỉ biết cúi đầu đi theo. 

Mà phía dưới bếp, Bạch Thố thấy thái độ kia của Hữu Thủ, cũng thấy được dáng Hồ Cửu ở trên. 

Tay cô ta vô thức bóp chặt ly làm vỡ vụn, ánh mắt hiện lên tia không cam tâm. 

Trong phòng của mình, Hồ Cửu vứt ra một tài liệu điều tra, mà tài liệu này chỉ liên quan đến Bạch Thố. 

“Cậu xem đi!” 

Hữu Thủ nhìn qua, lại bất ngờ nhìn Hồ Cửu. 

“Là Thanh Ngũ điều tra.” 

Nhìn ánh mắt của Hữu Thủ, anh cũng hiểu được Hữu Thủ đang nghĩ gì. 

Dù gì anh ta cũng alf người bên cạnh Hồ Cửu nhiều năm, xông pha chiến trận chưa hề thiếu anh ta, bảo vệ Hồ Cửu cũng alf anh ta, một lòng trung thành cũng là anh ấy. 

Tất nhiên Hồ Cửu hiểu rõ, Hữu Thủ là trung thành tận tâm, trước giờ việc điều tra thông tin luôn là do anh ta đảm nhiệm. 

Hiện tại những thông tin này lại là do Thanh Ngũ điều tra ra. 

“Ngài... không tin tưởng tôi nữa sao?” 

Hữu Thủ hơi bối rối, giọng nói nghiêm nghị, không còn dáng vẻ cười cợt như ngày thường. 

“Không phải tôi không tin cậu! Tôi tin cậu hay không cậu hiểu rõ nhất!” 

“Chỉ là lần này, tôi cần người khác làm điều này, để cho cậu cùng tên Túc Trì ngốc nghếch kia nhìn rõ.” 

“Có đôi khi, chuyện không như chúng ta thấy, càng không như chúng ta muốn thấy.” 

“Hiểu không?” 

Hồ Cửu Vỗ vỗ bả vai Hữu Thủ. 

Advertisement
';
Advertisement