Quả thực Hữu Thủ đánh rất đau, còn nhắm vào chỗ hiểm mà đánh, muốn hắn tuyệt tự sao? 

Hắn còn chưa vợ đó! 

“Hừ nói rõ? Muốn tôi nói rõ cái gì? Nói vậy còn chưa rõ sao? 

Hữu Thủ là chướng mắt sự giả vờ của Hoàng Đàn, cứ như ngây thơ không biết gì ấy. 

Cũng không phải Bạch Thổ, sao tên này diễn trò giỏi vậy nhỉ. 

Lại nghĩ tới Bạch Thố lừa gạt mọi người, còn có Hoàng Đàn giả vờ không biết, cơn giận của Hữu Thủ xem như tìm được chỗ trút. 

Anh ta trực tiếp thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bao nhiêu quyền lực đều trút lên người Hoàng Đàn. 

Mà Hoàng Đàn sau lần đầu bị đánh bầm dập, bây giờ đã có chút phòng vệ, nên cũng tránh được vài đòn. 

Chỉ là vài đòn mà thôi, sao hắn ta có thể tránh được cơn giận của Hữu Thủ. 

“Này... này.” 

“Nói rõ... rõ ràng chút.” 

“Này thì rõ..” 

Bốp! 

“Rõ này!” 

Hữu Thủ làm sao còn nghe được Hoàng Đàn nói chứ, bây giờ chỉ cần xả giận là được. 

Khi Hoàng Đàn muốn thở dốc, cả người toàn là vết thương thì không thể chịu nổi nữa. 

“Dừng lại! Hữu Thủ, đừng ỷ là người bên cạnh Long chủ thì muốn làm gì làm, tôi làm gì sai mà cậu đánh tôi chứ? 

Hắn quát lớn, thực sự là quá mức tủi thân, hắn còn chưa biết đầu đuôi thế nào lại bị đánh như vậy. 

Còn là trước mặt thuộc hạ, mất mặt quá mà! 

“Cùng lắm tối sống chết với cậu! Nhưng nói rõ... nói rõ đi, tôi chết còn biết lý 

do." 

Tuy là bị đánh đau, nhưng Hoàng Đàn biết rõ Hữu Thủ cũng khá nương tay, Hữu Thủ cũng chỉ dùng lực vừa đủ làm Hoàng Đàn đau mà thôi. 

“Hừ. lại hỏi. Sao dạo này nhiều người thích giả nai thế nhỉ? Bắt trend hay gì 

the?" 

Hữu Thủ xoa xoa tay, cảm thấy muốn đánh tiếp. 

“Này, cậu nói rõ cho tôi. Nói huych toẹt ra cho tôi.” 

Hoàng Đàn sợ hãi, không muốn lại bị đánh. 

“Được! Được lắm.” 

“Nói cho tôi biết làm thế nào mà từ bảo vệ Lục Thạc, cậu lại trở thành chú rể của Lục Thạc?” 

Nghe Hữu Thủ nói xong, Hoàng Đàn ngớ người, gì mà chú rể? Sao lại là Lục Thạc. 

“Dừng một chút.” 

“Có gì đó sai sai ở đây này!” 

“Chú rể? Của Lục Thạc?” 

Hoàng Đàn còn chưa hiểu chuyện gì. Thì Hữu Thủ đã vả cho một cái thật đau vào mặt. 

“Tỉnh chưa? Còn gì để nói? Tôi cho cậu nói hết trước khi...” 

“Dừng!...” 

“Lục Thạc quả thật chuẩn bị kết hôn, tôi cũng có đối tượng kết hôn... nhưng không phải là Lục Thạc.” 

Hữu Thủ nghe Hoàng Đàn nói còn cho rằng anh ta chống chế. 

“Đừng giả vờ trước mặt tôi.” 

Khi anh ta định đánh thì Hoàng Đan lấy ngay thiệp cưới giơ ra. 

“Nhìn... nhìn đi. Tên chú rể là ai.” 

Hữu Thủ nhíu mày nhìn vào tấm thiệp màu xanh cốm kia, cảm giác có chút quen mắt. 

Nhưng khi nhìn đến tên chú rể, anh ta vô cùng bất ngờ, hết nhìn tấm thiệp lại nhìn sang Hoàng Đàn. 

“Sao... sao thế này...” 

“Sao chẳng gì chứ? Ai bảo anh tôi là chú rể chứ?” 

Hữu Thủ nhớ lại vẻ mặt Lão Lý, lại biết ngay là mình bị lão ta chơi xỏ. 

Advertisement
';
Advertisement