Hồ Cửu giao cho anh tìm món quà có thể đảm bảo một đời hạnh phúc của cả hai. 

Kia là muốn nói, Hào Danh Đạt có tốt thì Lục Thạc mới tốt. 

Vậy hắn ta có chuyện có phải Lục Thạc sẽ không hạnh phúc? 

“Đôi khi thông minh quá sẽ bị thiệt!”. 

Hữu Thủ nhìn Hoàng Đàn rồi đi, không quên bỏ lại một câu. 

Chờ khi Hữu Thủ đi rồi, Hoàng Đàn nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm thấy vẫn nên đi theo mới yên tâm được. 

Biệt thự Nhật Hạ. 

Lục Chỉ cùng Lục Thạc đang tất bật chọn decor trang trí cho lễ cưới, cả hai vô cùng hài lòng với hôn sự này. 

“Cha, nhìn xem, kiểu này khá đẹp, sang trọng lại khô quá sến.” 

Lục Thạc vừa chỉ vào cuốn catalogue, vừa cười nói, nụ cười rạng rỡ đủ biết cô có bao nhiêu hạnh phúc. 

“Được, con thích là được.” 

Nhìn con gái hạnh phúc như thế làm gì có người cha nào không vui chứ? 

Huống hồ con rể tương lai của ông lại là Tổng giám đốc của Tập đoàn Sunny, con gái lại tài giỏi làm Phó tổng giám đốc. 

Còn gì mà không viên mãn chứ? 

“Hào tổng không nói gì sao? Con nên hỏi ý kiến cậu ta chứ?” 

“Anh ấy nói chỉ cần con thích là được.” 

Lục Thạc nghĩ tới dáng vẻ của Hào Danh Đạt, vừa ấm áp, vừa ôn nhu, lại có sự nghiệp. 

Nhiều lần vì cô mà xả thân cứu giúp, sao cô lại không động lòng chứ. 

Một người có lòng như vậy, sao cô lại không hạnh phúc. 

“Con... bên kia có nói với Hồ Cửu không?” 

Lục Chỉ nhìn Lục Thạc, hơi ngập ngừng hỏi. 

Nhìn dáng vẻ của cha mình, Lục Thạc cũng hiểu được ý cha nói là ai. 

“Con cũng chưa nói, nhưng cũng có gửi thiệp mời tới Hoàng tổng, con nghĩ trước sau gì anh ta cũng biết.” 

“Vả lại... dù sao mời tới cũng khó xử cho cả hai, tốt nhất là thôi.” 

Lục Thạc suy nghĩ rồi nói. 

“Nhưng mà... cũng nên ngỏ lời, đi hay không là chuyện của Hồ Cửu chứ.” 

Dáng vẻ của Lục Chỉ có chút trầm ngâm. 

Là đàn ông, ông cũng hiểu rõ, chuyện bị vợ bỏ cũng là chuyện không vui, nhìn thấy Vợ cũ bên cạnh người khác có khả năng hơn mình cũng xem như đả kích. 

Nhưng mà... nếu không nói thì có chút quá vô tình. 

“Cha à, cha xem đi, nếu như mà mời anh ấy. Con sợ anh ấy sẽ tổn thương, dù sao Hào tổng.” 

Lục Thạc nghĩ một chút rồi nói. 

Nghe con gái nói vậy Lục Thạc thấy có lý. 

Bên ngoài có chuông cửa, Lục Thạc cho rằng Hào Danh Đạt đến nên nhanh chóng mở cửa. 

Dù sao hắn ta cũng hẹn cô sẽ tới cùng cô chọn vài phụ kiện trang trí. 

“Là anh.” 

Nhìn người trước mặt Lục Thạc vô cùng bất ngờ. 

“Không mời anh vào nhà?” 

Hồ Cửu chỉ cười cười rồi hỏi. 

Thật ra anh dự định ngày mai sẽ bay chuyến sớm về thành phố Gia. 

Chỉ là... có hơi nôn nóng một chút, dù anh có lạnh nhạt đến đâu đi nữa khi nhắc đến Lục Thạc thì anh lại không tự chủ mà nôn nao. 

Hỏi anh Lục Thạc cưới anh buồn không ư? 

Có chứ. 

Nhưng anh biết đó là chuyện sớm muộn. 

“Không... chỉ là hơi bất ngờ... anh vào nhà đi.” 

Lục Thạc hơi sượng một chút. 

Dù sao bản thân cô cũng là người khó đối mặt với anh. 

“Ngồi đi.” 

Lục Thạc có vẻ không vui nói. 

Nhìn thấy người tới Lục Chỉ có chút mong chờ. 

“Hồ Cửu, là cậu.” 

“Chào cha! Cha khỏe chứ?” 

Hồ Cửu thoải mái cười nói hỏi thăm, giống như không có chuyện gì. 

Nghe xưng hô cha, Lục Chỉ có hơi ái ngại. 

“Cha đừng ngại, dù sao con trước giờ một mình, cho nên con với Lục Thạc không còn là vợ chồng, thì con vẫn xem cha là cha.” 

Hồ Cửu rõ ràng nói, cũng không muốn ai phải khó xử. 

“Được.” 

Lục Chỉ gật đầu đồng ý. 

“Em chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi? Có khó khăn gì không? Cần tôi giúp gì không?” 

Nhìn Lục Thạc, anh có chút hơi nhớ lại ngày trước. 

Người con gái này sắp thành vợ của người khác rồi sao? 

“Cũng... không có gì.” 

 

Advertisement
';
Advertisement