Suy cho cùng thì Hồ Cửu cùng cô cũng thực sự là chia ly yên bình nhất. 

“Con cần anh ta giúp gì chứ, dù sao anh ấy cũng chỉ là kẻ lông bông.” 

“Chỉ mong anh ta tự lo bản thân thật tốt, không phiền tới cuộc sống sau này của con là ổn rồi.” 

Lục Thạc cảm thán nói. 

Quả thực trong mắt cô Hồ Cửu quá mức vô dụng. 

Trong lúc đó Hữu Thủ đã chễm chệ ngồi ở vị trí Tổng giám đốc ở tập đoàn Sunny. 

“Ông chủ... sao ông lại đột ngột vậy.” 

Hào Danh Đạt đứng cúi đầu có dự cảm không lành. 

“Tôi nhớ đã từng nói anh, để ý đến Lục Thạc... cũng chưa từng nói hốt luôn người ta nhỉ.” 

Hữu Thủ nói đến đây, ánh mắt vô cùng sắc bén. 

“Ông chủ, lão đại... Thần của tôi ơi, thật ra thì tôi chưa từng nghĩ... nhưng cô ấy ly hôn, sau đó chủ động với tôi... tôi làm sao, làm sao.” 

Nói đến đây Hào Danh Đạt ấp úng. 

“Là không làm sao cưỡng lại một mỹ nhân sao? Hào tổng từ khi nào mà lại vướng vào lưới tình rồi?” 

Lúc này, Hữu Thủ vô cùng hối hận. 

Đây là anh ta giao trứng cho ác có phải không? 

“Ông chủ, tôi.” 

“Được rồi. Tôi không nói gì nữa, anh nên biết, nếu không phải vì Long chủ, tôi cam đoan sẽ cho anh một trận.” 

“Chỉ là... cứ xem như là cả hai có phúc đi. Từ này Tập đoàn Sunny này sẽ thuộc sở hữu của Lục Thạc.” 

“Còn có, hơn một phần ba bất động sản ở thành phố Gia cùng một số cổ phần lớn sẽ chuyển sang tên vợ anh.” 

“Xem như quà cưới. Sau này nếu như anh làm gì không đúng với cô ấy, anh cầm chắc ra đi tay trắng. Và còn... tôi ở đây chờ tẩn anh một trận.” 

Nói xong Hữu Thủ đứng dậy, vứt cho Hào Danh Đạt ánh mắt cảnh cáo. 

“Đừng để tôi có cơ hội đánh anh, tôi e rằng anh chịu không nổi vài đòn đâu đấy!” 

Hào Danh Đạt còn chưa kịp hoàn hồn, thì Hữu Thủ đã đi khỏi. 

Lúc này Hào tổng cũng bủn rủn tay chân. 

Cái gì mà bất động sản của một phần ba thành phố? 

Cổ phần công ty lớn các nơi? 

Còn có. Tập đoàn Sunny. 

Vậy ông chủ thực sự kia... không lẽ thật là Hồ Cửu. 

Hắn nuốt ực một cái, sau đó nghĩ lại cần phải ôm chặt chân Lục Thạc, nếu không chờ đợi hắn e rằng là một ngày không xa bị tống cổ đi tay trắng. 

Nghĩ vậy hắn liền gọi điện thoại cho Lục Thạc. 

“Vợ yêu à, em đang ở đâu?” 

Lục Thạc tuy hơi bất ngờ nhưng cũng vô cùng vui vẻ. 

“Vẫn ở nhà chọn đi chọn lại vài thứ cho hôn lễ.” 

“Em không cần chọn, cái nào xa hoa nhất, đắt nhất, lộng lẫy nhất, em thích cứ bảo họ làm. Đừng suy nghĩ.” 

“Sao lại phung phí thế chứ.”. 

“Không phung phí.” 

Hào Danh Đạt nghĩ gì đó rồi nói tiếp. 

“Thôi, không cần. Anh về cùng em chọn, hôn lễ phải chọn những gì tốt nhất.” 

Nói xong hắn ta cũng rời đi. 

Hữu Thủ khi ra ngoài đã thấy Hoàng Đàn đợi sẵn. 

Advertisement
';
Advertisement