Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

“Là... Hồ Cửu... con... vào đi.” 

Tuyết Ngụy hơi bất ngờ, lại có chút khó xử. 

Vừa vào phòng khách, Hồ Cửu cũng thấy Dung Vị ở đây. 

“Cậu...” 

“Ừm.” 

Tuy không nói câu nào nhưng cả hai chỉ nhìn nhau, đủ hiểu đối phương rồi. 

Suy cho cùng anh em bao năm, nói một câu cắt đứt là cắt đứt, nhưng hiểu nhau là chuyện không thể chối cãi. 

“Vì Lục Thạc.” 

Dung Vị hỏi. 

Hồ Cửu không trả lời chỉ gật đầu, xem như Dung Vị nói đúng. 

“Hôm nay dẹp xuống những chuyện cũ, ngồi với tôi được chứ?” 

Dung Vị VỖ VỖ chỗ bên cạnh. 

Ánh mắt mong chờ nhìn Hồ Cửu. 

“Được!” 

“Uống chút nhé.” 

Vừa nói Dung Vị vừa đưa ánh mắt nhìn Tuyết Ngụy và Dung Thất, cả hai đều hiểu. 

Lần này Hồ Cửu ở đây ngoài chuyện Lục Thạc cưới còn là gì chứ? 

“Cậu có dự định gì tiếp theo?” 

Dung Vị thoải mái hỏi, nhiều năm rồi, cũng không thoải mái được như bây giờ. 

“Đi phía Đông” 

Mà Hồ Cửu cũng không nhiều lời. 

“Buông bỏ Lục Thạc sao? Cậu... hy sinh vì cô ấy quá nhiều...” 

“Thì sao? Cô ấy hạnh phúc là đủ. Chuyện khác không quan trọng nữa.” 

hiểu rõ, trong lòng Hồ Cửu lúc này có thể là rất buồn. 

Chỉ là không thể biểu lộ ra. 

Còn gì khổ sở hơn chuyện đó chứ. 

Tuyết Ngụy nhanh chóng lấy ra chai rượu ngon, ít đồ ăn nóng. 

Cả Dung Thất cùng Tuyết Ngụy cùng đi ra ngoài lấy lý do hóng gió. 

“Bà nói xem... hai đứa nó.” 

“Chúng nó không là gì đi nữa... chúng ta với Hồ Cửu vẫn là cha mẹ nuôi. Thằng bé thiệt thòi rồi.” 

Nói xong cả hai cùng lái xe đi tới vùng ngoại ô, ở đó có một căn nhà nhỏ cùng mảnh vườn cây. 

Sau khi Dung Vị theo Hồ gia cũng đã mua cho họ, anh ta cũng muốn phòng vạn nhất, còn có chỗ cho cha mẹ cùng mình dung thân. 

Mà hôm nay xem như để hai người trẻ tận hứng đi. 

Hồ Cửu lúc này cũng uống vài ly, cảm giác rượu nồng cay đến buốt cả tim gan, chưa bao giờ có cảm giác buốt như vậy. 

Anh cũng không rõ do rượu hay do bản thân. 

“Không muốn nói gì với cô ấy sao?” 

“Đã nói rồi, nhưng... cô ấy không muốn thấy tôi.” 

Nói xong Hồ Cửu lại uống thêm một ly. 

“Vậy cũng tốt.” 

Dung Vị uống một ly theo Hồ Cửu rồi đáp. 

Cả hai cứ người một ly, ta một lý cứ thế đến khuya, mà Hữu Thủ cùng Hoàng Đàn chỉ có thể nhìn từ xa, không thể cản. 

Cản thế nào được chứ? 

Còn không cho Hồ Cửu được buồn? 

“Thôi, tôi phải về.” 

Hồ Cửu đứng lên, tuy là uống khá nhiều rượu nhưng ngoại trừ bụng có chút cồn cào ra thì hoàn toàn không có biểu hiện của việc thẩm rượu. 

“Tửu lượng của cậu tốt hơn rồi.” 

Dung Vị nhìn ly rượu trước mặt cười cười rồi nói. 

Nhìn Dung Vị, trong lòng Hồ Cửu có lẽ có gì đó hơi chạnh lòng. 

“Rời Hồ gia đi! Cậu muốn một mình quản lý công ty riêng? Tôi cho cậu!” 

Nói xong Hồ Cửu rời đi. 

Mà Dung Vị lúc này nhìn theo bóng lưng Hồ Cửu chỉ biết cười xót xa. 

Thật ra, khi ở phương Bắc, trải qua nhiều chuyện anh ta cũng dần hiểu ra, có lẽ thân phận Hồ Cửu là cao không với tới. 

Vì khi tiếp cận với những người cấp cao, chưa có ai biết Hồ Cửu là ai, mà Hữu Thủ lại luôn đi theo Hồ Cửu. 

Advertisement
';
Advertisement