Hồ Cửu nghe thấy Dung Vị gặp chuyện thì cả người chợt căng thẳng. 

“Tôi không nghe rõ... Anh thử tìm anh ấy xem. Tôi sợ là... có tai nạn ở đâu đó." 

Ngay lúc đó, Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ cùng Hoàng Đàn. 

“Nhanh! Tra ra, xe của Dung Vị, xem tai nạn ở những đoạn nào, có xe Dung Vị hay người tên Dung Vị không?” 

Hồ Cửu còn chưa tắt máy đã ra lệnh cho Hữu Thủ cùng Hoàng Đàn. 

Nghe giọng uy nghiêm của Hồ Cửu, Lục Thạc có chút sững người, cô chưa từng nghe thấy sự uy nghiêm này. 

Có lẽ lâu lắm rồi, cô không còn thấy được phong độ của Hồ Cửu, cô cũng quên luôn phải nói gì. 

Lục Thạc, em còn đó không?” 

Hồ Cửu chợt nhớ tới Lục Thạc vẫn đang nghe máy. 

“Có...tôi có... Nếu có thông tin báo tôi, dường như anh ấy cần tôi làm gì đó thì phải. Tôi... cũng muốn biết, có được không?” 

Lục Thạc hơi ngập ngừng. 

“Được!” 

Sau khi tắt điện thoại, nhịp tim của Lục Thạc hơi loạn, không rõ là vì Hồ Cửu hay vì Dung Vị gặp chuyện. 

Nhưng rất nhanh Hồ Cửu cũng có kết quả báo cho Lục Thạc, Dung Vị chính là bị tai nạn trên đường gần biệt thự Nhật Hạ. 

Có lẽ Dung Vị tới nhà Lục Thạc. 

Hồ Cửu biết được cũng vô thức nhíu mày, nhanh chóng đến bệnh viện, Lục Thạc nhận tin cũng nhanh chóng tới bệnh viện. 

Cả hai đều giáp mặt ở bệnh viện, tuy nhìn nhau một chút, nhưng bọn họ hiện tại có nỗi lo chung, không còn thấy ái ngại nữa. 

“Bác sĩ, bệnh nhân Dung Vị... đang ở đâu?” 

Hữu Thủ nhanh chóng hỏi. 

“Phòng cấp cứu.” 

Cả đám người chạy đến phòng cấp cứu, nhưng đèn phòng còn sáng, báo 

hiệu chưa cấp cứu xong. 

Bọn họ chỉ có thể lo lắng đợi ở ngoài. 

Nhìn đèn của phòng cấp cứu vẫn sáng, Hồ Cửu có dự cảm không lành. Mà hiện tại vẫn chưa ai liên hệ với cha mẹ Dung Vị cả. 

Hồ Cửu trong tình huống này không biết mở lời thế nào với cha mẹ Dung Vị. 

“Cậu đi đón cha mẹ Dung Vị tới đây. Tốt nhất đảm bảo an toàn cho họ.” 

“Vâng” 

Hữu Thú nghe xong thì nhanh chóng rời đi. 

Ánh mắt Hoàng Đàn hơi nhíu lại. 

“Tài xế gây tai nạn đâu?” 

Rất nhanh mọi người cũng nhìn ra vấn đề, người gây tai nạn lại không thấy 

đâu. 

“Điều tra đi!” 

Hồ Cửu lạnh lùng nói. 

Hoàng Đàn gật đầu rồi rời đi, 

Mà lúc này Lục Thạc cũng nhìn ra được, Hồ Cửu dáng vẻ này vô cùng phong độ, cô lại nhìn thấy người thanh niên năm đó. 

“Hồ Cửu... Anh có biết Dung Vị gọi tôi vì chuyện gì không?” 

Anh nhìn Lục Thạc, lại nhìn phòng cấp cứu, trong lòng cũng phỏng đoán một hai có lẽ Dung Vị tìm đến Lục Thạc là vì mình. 

Thay vì nói ra Hồ Cửu lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết. 

Rất nhanh, một bác sĩ đi ra. 

Hồ Cửu lại gần hỏi. 

“Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?” 

Gương mặt lạnh nhạt nhưng ngữ khí vô cùng lo lắng. 

“Vết thương nghiêm trọng, e rằng...” 

Vị bác sĩ hơi ngập ngừng. 

“Bác sĩ cứ nói.” 

Ánh mắt Hồ Cửu trở nên lạnh lẽo. 

“Tôi không nói trước điều gì. Nhưng tình trạng của anh ta, nếu có thể qua khỏi cũng sẽ mất đôi chân.” 

Nói xong bác sĩ nhanh chóng đi ra phòng vật tư cùng y tá. 

Mà Hồ Cửu vô cùng thất thần, mất đi đôi chân là điều kinh khủng thế nào chứ? 

Advertisement
';
Advertisement