Hồ Cửu thật tâm là muốn cùng Lục Thạc trải qua một đời bình yên, cho đến hiện tại điều anh mong muốn vẫn chỉ là bên cạnh người con gái năm ấy. 

“Tôi hiểu... Nhưng có những chuyện không thể quay đầu.” 

Lục Thạc vô cùng khó chịu, bản thân cô cũng không biết nên làm thế nào. 

“Lục Thạc, em không sao chứ? Sao lại vào viện?” 

Nhưng Hồ Cửu còn chưa nói hết thì Hào Danh Đạt đã chạy đến, hắn nhìn thấy Hồ Cửu, lại bày ra ba phần cung kính cùng tôn trọng với anh. 

“Anh Hồ, đã lâu không gặp.” 

Nhìn thái độ cung kính của Hào Danh Đạt, Lục Thạc có chút hoang mang. 

“Hào tổng, sao anh.” 

“Không có gì, chỗ quen biết cũ, hỏi nhau vài câu.” 

“Nhưng sao em lại ở viện? Có chuyện gì sao?” 

Hào Danh Đạt trên gương mặt vô cùng lo lắng, cảm thấy Lục Thạc không sao là tốt nhất rồi. 

“Không... Dung Vị, anh ấy bị tai nạn thôi.” 

“Dung Vị?” 

“Chuyện này nói sau, sao anh biết mà tới?” 

Lục Thạc chuyển chủ đề cũng không muốn tiếp tục nói chuyện này, nhìn Hồ Cửu như vậy cô cũng thấy khó chịu trong lòng. 

“Cha vợ nói với anh, em tới bệnh viện, anh còn tưởng em có chuyện gì.” 

Hào Danh Đạt cười nói, ánh mắt là sủng nịnh. 

Lúc này, Hồ Cửu nhìn cả hai, cảm giác cũng không còn gì để nói. 

“Hữu Thủ có lẽ cũng nói với anh rồi... Nhớ rõ những gì anh ta nói.” 

Nói xong Hồ Cửu rời đi đến phòng bác sĩ, muốn hỏi tình hình cụ thể của Dung Vị. 

Có lẽ Dung Vị đi lần này là vô ích rồi, dù có ra sao đi nữa, Lục Thạc với anh cũng không thể quay lại như trước. 

“Bác sĩ, tình hình Dụng Vị, anh có thể nói rõ hơn được không.” 

Hồ Cửu nhíu mày, ánh mắt lo lắng hỏi vị bác sĩ đang ghi chép liệu độ điều trị kia. 

Vị bác sĩ nhìn Hồ Cửu, cảm thấy vô cùng quen mặt nhưng lại không nhớ từng gặp ở đâu. 

“Thật ra, hai chân bệnh nhân kẹt cứng, máu không thể xuống chân, e rằng không thể đi lại được nữa.” 

Nói một chuyện xấu với bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân là điều mà bác sĩ không mong muốn nhất. 

“Có cơ hội nào không? Dù là thấp nhất.” 

Hồ Cửu vẫn không từ bỏ. 

Tuy nói Dung Vị quả thực làm những chuyện có lỗi với anh, nhưng nhìn người anh em chí cốt từ nhỏ tới lớn phải ngồi xe lăn cả đời là điều anh không nỡ nhất. 

Thậm chí, có thể nói, Dung Vị tranh đấu ganh tỵ gì đó cũng là có lý, một người đàn ông có ai không một lần tranh đấu vì bản thân, vì sự nghiệp vì gia đình chứ? 

Hồ Cửu chẳng phải cũng tranh đấu như thế sao? 

“Chàng trai, tôi nghĩ anh nên thử tìm các vị bác sĩ khác xem sao. Dù sao đây là thành phố nhỏ, chúng tôi chỉ có thể đến vậy.” 

“Nếu có thể... cậu có thể tìm chuyên gia điều trị chấn thương, có thể xem họ chẩn đoán.” 

“Chỉ là e rằng không kịp... từ lúc bị thương tới lúc chẩn đoán lần hai cách nhau không qua bốn tiếng.” 

Vị bác sĩ lại thở dài, cảm thấy chuyện này không có cơ hội. 

Mà Hồ Cửu nghe vậy thì chợt nghĩ tới gì đó, anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng bác sĩ. 

Gọi tìm Túc Trì cùng Hữu Thủ. 

“Các câu nhanh chóng đưa vị giáo sư ở phương Đông đến đây, ông ấy có thể giúp Dung Vị” 

“Ý của anh là đại sư Lâm Dực.” 

“Đúng! Tôi không biết dùng cách gì, các cậu chỉ có ba tiếng” 

“Vâng.” 

Túc Trì cùng Hữu Thủ nhận lệnh nhanh chóng làm việc. 

Dù sao thì Dung Vị cũng không xấu tính quá mức, bọn họ cũng không có ghét anh ta. 

“Dung Vị, cậu tốt nhất không nên có chuyện.” 

Hồ Cửu nhìn phòng cấp cứu, thầm tự nói. 

Lục Thạc lúc này đến gần Hồ Cửu. 

“Có lẽ Dung Vị... sẽ có thể vượt qua. Anh đừng quá đau lòng.” 

Cô là muốn an ủi anh, dù sao cô biết rõ cả hai thân thiết với nhau như thế nào. 

“Cảm ơn em.” 

Hồ Cửu chợt thốt ra. 

Advertisement
';
Advertisement