Hồ Cửu liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó cười nhếch miệng, ánh mắt hơi nhíu lại. 

“Lão Lý, vậy ông nghĩ tôi chờ lâu vậy để làm gì?” 

Giọng điệu của Hồ Cửu có chút nguy hiểm. 

“Tôi.” 

Lão Lý cúi đầu, không dám nói không biết. 

Gì chứ? 

Đùa ông sao? 

Chủ tịch Ôn bên kia tuy là gã ba phải, gió chiều nào theo chiều đó, nhưng lão ta rất biết lấy lòng bọn người nội các cùng lòng dân. 

Gốc rễ này không nhỏ, động vào e rằng căn cơ kia không ổn. 

“Tôi đưa ông vào nội các làm gì? Xây dựng cho ông vây cánh để làm gì?” 

Hồ Cửu hơi lắc đầu nhìn ông ta. 

“Chủ tịch Ôn đó căn cơ sâu có bằng gia tộc thế gia? Thẩm gia, Trần gia, Vinh gia, còn có Hồ gia bên kia...ai mà không nhìn chỗ hắn như hổ đói.” 

“Lão Lý, ông biết về câu chuyện chú chó thủ lĩnh kéo xe tuyết không?” 

“Chỉ cần con thủ lĩnh dẫn đường đúng, có sức mạnh, có sự khôn khéo, thì những con còn lại sẽ đi theo, dùng toàn lực mà đi theo.” 

Nói đến đây, Hồ Cửu dừng lại, ngồi vào xe, nhìn Lão Lý. 

“Ý ngài là... Tôi sẽ thay thế chủ tịch ôn?” 

“Đây... tôi sợ mình không đủ lực” 

Lão Lý có chút run rẩy, nếu là một lãnh đạo cấp cao thì ông ta cũng xem như đủ tự tin. 

Nhưng là chủ tịch Ban Chính trị lại khác, đây chính là đầu não, cũng là quyền lực thật nhất, cao không kém những vị khác. 

Mà Chiến thần ủng hộ, thì Chủ tịch Ban Chính trị càng xem như có thực lực khuấy đảo mọi thú. 

Chỉ là... cái gì cũng cần căn cơ, ông ta căn cơ không sâu, dù tự tin năng lực thì sao chứ? 

Còn không bị đám người kia đầy một phát rớt đài sao? 

Đừng nhìn giới chính trị yên bình, chỉ là sóng ngầm không ai thấy mà thôi. 

“Trần gia thế nào?” 

Hồ Cửu chợt hỏi. 

“Trần Nghĩa xem như đã theo chúng ta.” 

“Thẩm gia thì sao?” 

Lão Lý nghe nhắc đến Thẩm gia thì có chút không rõ ràng. 

“Bên Thẩm gia ngoài Thẩm Lương thì quả thực không còn ai có khả năng hơn.” 

20) 

“Ngày mai tôi sẽ gặp ông ta” 

Hồ Cửu quyết định. 

“Túc Trì cùng Hữu Thủ lát nữa sẽ tới nơi. Họ sẽ tự biết cần làm gì, ông chỉ cần hỗ trợ là được.” 

“Vinh gia bên kia... Long chủ xem xét thế nào?” 

Nhìn sự kiên quyết của Hồ Cửu, Lão Lý hơi chần chừ hỏi. 

“Cử xem biểu hiện của họ, tôi không định duy trì họ... Chỉ là..” 

Hồ Cửu nhớ đến Vinh Thúy Hà. 

“Chị hai của Vinh gia năng lực thế nào? Điều tra nhanh cho tôi, ngày mai phải có đầy đủ thông tin trên bàn của tôi.” 

“Vâng.” 

Nghe xong Lão Lý nhanh chóng gật đầu đi làm. 

Về lại căn cứ, dì Thẩm đã dọn dẹp gọn gàng, dù là hai ngày nay không có người thì mọi thứ vẫn tươm tất. 

“Cậu chủ, cậu về rồi.” 

Ánh mắt dì Thẩm là thật tâm vui mừng. 

“Bạch tiểu thư không về đây?” 

Hồ Cửu cười dịu một chút, rồi chợt hỏi. 

“Cô Bạch chắc đi đầu rồi, từ ngày cậu đi, cô ấy cũng đi.” 

“Ừm... tôi hơi đói.” 

Nói xong Hồ Cửu thoải mái ngồi xuống ghế. 

“Cậu chờ một lát, tôi vừa nấu súp xong.” 

Dì Thẩm nhanh chóng bưng lên một chén súp nóng hổi. 

“Cậu ăn đi cho nóng” 

Xong rồi bà cười cười rồi lại dọn dẹp. 

Advertisement
';
Advertisement