“Tôi có gì sao? Chiến thần như cậu thì tốt sao? Nhìn đi, còn không bị quấn thân nhiều thứ? Còn không bị ràng buộc?”. 

“Chỉ cần cậu có thể ủng hộ tôi, tôi cam đoan cậu được nhiều hơn bây giờ? 

Bạch Long lúc này cũng không ẩn thân dưới lớp hiền đức gì đó, ánh mắt sáng rỡ, toát lên sự tham vọng. 

“Ông nói tôi sẽ có được nhiều hơn? Hay vẫn là sự quản lý của ông? Chiến thần vẫn chỉ là chuyển từ một Ban quản lý này qua ban quản lý khác. Có gì khác nhau?” 

Hồ Cửu cảm thấy nực cười. 

Có phải đám người này bị quyền lực che mờ lý trí? 

“Cậu đừng nói nhiều, đã đến đây hoặc là tham gia quyền lực với tôi hoặc là 

chết!” 

“Chẳng phải ông nên đưa Lục Thạc ra, rồi nói câu cho hai người chết chung sao? Tôi có chết cũng muốn chết chung với cô ấy.” 

Hồ Cửu nhíu mày nhìn Bạch Long. 

“Hừ, đồ điên!” 

Bạch Long không bắt kịp suy nghĩ của Hồ Cửu, nhất thời thốt ra. 

“Anh Hồ Cửu, anh đi đi, đừng ở đây.” 

Bạch Thố gạt nước mắt đang lăn dài, giục Hồ Cửu. 

“Không có Lục Thạc, tôi tuyệt đối không rời đi. Còn phải nhổ tận gốc cái gia tộc này.” 

Ánh mắt anh kiên quyết nhìn thẳng về phía Bạch Long. 

“Lục Thạc... cô ấy ở ngoài rồi. Em đã an bài, mau đi đi, một đường tới hồ sen, từ đó đi ra ngoài. Đi đi!” 

Nói xong Bạch Thố chắn trước cha mình. 

“Bạch Thố! Đồ ngu ngốc! Con biết đang làm gì không hả?” 

“Nhanh! Nếu không sẽ không kịp, dù sao xem như đây là nợ em phải trả cho 

anh.” 

Ánh mắt Bạch Thố kiên quyết, nước mắt lăn dài. 

Hồ Cửu nhanh chóng rời đi, bây giờ điều anh quan tâm chính là an nguy của 

Lục Thạc. 

Anh không để ý nhiều như thế, huống hồ Bạch Thố cũng là con gái Bạch Long, sẽ không có nguy hiểm gì. 

Bạch Long nhìn thấy Hồ Cửu rời đi, bao nhiêu kế hoạch trong nháy mắt cứ như thế thành công cóc. 

“Bạch Thố, con tránh ra, con có biết bản thân đang làm gì không hả?” 

Ông ta rống giận. 

“Cha à! Con thật lòng yêu anh ấy.” 

Xem như vì con để anh ấy đi đi.” 

Bạch Thổ lên tiếng cầu xin. 

“Huống hồ, chuyện chúng ta đang làm là đúng sao?” 

Cô ngước ánh mắt đẫm nước mắt nhìn cha mình, lần đầu tiên trong nhiều năm qua cô nghi ngờ. 

Thật sự nghi ngờ sâu sắc! 

Nhiều năm trước, cô cũng cho rằng cha đã chết, cô đau lòng đến chết đi sống lại, nhưng dưới cô còn em trai, trên có ông nội cùng mẹ. 

Bản thân cô tự vấn phải cố gắng, nếu không thì mọi thứ cha hy sinh điều vô nghĩa. 

Cho đến khi, cha của côi chủ động liên hệ với cô. 

Lúc biết cha còn sống, cô mừng như điên, muốn báo cho mọi người. 

Nhưng mà... 

Bạch Long lại muốn cô giữ bí mật. 

Vì để thuận tiện làm việc, Bạch Thố cùng Bạch Long lên kế hoạch để Hoàng Đàn phát sinh lòng tham. 

Giam cầm Bạch Thố, tách rời với Bạch Cư cùng mẹ và em trai. 

Quả thực, với thực lực của Hoàng Đàn không thể nào cầm chân Bạch Thổ được. 

Cứ như vậy nhiều năm qua, tuy Bạch Thố bề ngoài là bị Hoàng Đàn giam, nhưng thực chất là bị gia tộc bí ẩn cùng Bạch Thố dựng lên màn kịch này. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement