“Rồi cậu sẽ biết.” 

“Những người còn lại, vừa hành quân vừa bảo vệ, đừng sơ sót, chỉ cần một sai lầm cả đội sẽ bị diệt.” 

“Hiểu chứ?” 

Cả nhóm đều vô cùng áp lực, chỉ là không áp lực thì không tạo kim cương. 

“Đi!”. 

Bạch Thố bám sát Hồ Cửu, được mọi người bảo vệ ở giữa, rất nhanh nhiệm vụ được phân công rõ ràng cho nên, hành quân một đường thuận lời. 

Mà Ngài Tuệ bên này cũng đã giăng thiên la địa võng đợi sẵn. 

Hắn ta biết Hồ cửu có thể không quay lại, nhưng sẽ có người tiến vào đây. 

Khi còn cách vị trí Ngài Tuệ khoản hơn một cây số, cả nhóm dừng lại, tìm chỗ ẩn nấp. 

“Hiện tại làm sao qua được vòng phục kích kia.” 

“Tiến vào thôi!” 

“Ngốc à!” 

Một vài người thảo luận. 

“Tôi có cách, để tôi lên trước.” 

Bạch Thố nói xong định đứng dậy đã bị Hồ Cửu kéo lại. 

Vì hành động đột ngột nên cô mất thăng bằng ngã nhào vào lòng Hồ Cửu. 

Đừng manh động!” 

Hồ Cửu cho họ ám hiệu ánh mắt, ý muốn nói anh sẽ ra, bọn họ bất ngờ, nếu Chiến thần ra chẳng khác nào chui đầu vào rọ. 

Thật ra anh đã nắm chặt tám chín phần sẽ giải được cải thiên la địa võng trung cấp này. 

Có gì mà khó chứ! 

Chỉ là số người sau trận pháp khá đông, sợ rằng bảy người kia chưa thể chống lại bọn họ trực diện. 

“Ngài Tuệ... chờ tôi sao?” 

Hồ Cửu cười cười đi lại vô cùng thong dong. 

Ngài Tuệ mỉm cười, tuy trong lòng hơi bất ngờ nhưng ngoài mặt là sự bình thản vốn có. 

“Quả không hổ danh là chiến thần!” 

Nhìn dáng vẻ tự tại kia của Hồ cửu, hắn ta lại thấy vô cùng quen thuộc, có lẽ trong ký ức mập mờ của hắn đã hiện lên hình ảnh một vị đại soái uy nghi lẫm liệt. 

“Nhưng dù là Chiến thần thì sao chứ? Cũng không thoát được” 

Ngài Tuệ cắn chặt câu cuối như muốn khẳng định, Hồ Cửu hôm nay đi vào chỉ có đường chết. 

“Cậu nói xem? Quả thực danh xưng ngài khá lớn với cậu đấy.” 

“Gọi cậu là Tiểu Tuệ, xem ra ổn hơn.” 

Hồ Cửu xoa xoa cằm, cười cợt nhã nói. 

Gì chứ? Một tên xem như có chút năng lực, học vài ba công pháp này cho rằng mình hơn người. 

Xem ra Bạch Long thất sách rồi. 

Dù là người của các gia tộc lớn ẩn dật, thì thành viên của gia tộc họ vẫn phải xuống xã hội vài năm để bị đời lừa cho tỉnh ra. 

Sau đó mới hội đủ kinh nghiệm mà về ẩn dật tiếp. 

Không phải ở ẩn là không biết gì. 

Mà ở ẩn chính là không muốn phiền, càng không muốn người khác phiền mình. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement