Có thể thấy sức lực của hai bên ngang nhau, chỉ khác là Ngài Tuệ kia đang được thuốc kích thích, hoàn toàn không thấy đau. 

Mặc dù toàn thân hắn bị gai trong bụi cây cắt đứt, máu nhuốm đỏ cả thân áo trắng. 

Vô cùng ghê rợn! 

“Hừ, đời này tôi khinh nhất là loại chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn để đạt mục 

đích.” 

Nói xong Hồ Cửu từ thế thủ thành thế tấn công cứ thế đánh cho Ngài Tuệ thoái lui. 

Nhưng hắn ta đang trong cơn điên cuồng, càng bị đánh lui hắn càng nổi 

điên. 

Dùng toàn lực đánh tới, càng không cảm nhận đau đớn. 

Råc! 

Một bên xương tay của Ngài Tuệ bị Hồ Cửu đá gãy. 

Rắc! 

Một bên chân cũng bị khuyu xuống, xem ra hắn nếu không được chữa trị sớm có lẽ sẽ bị phế cả đời. 

“Giết!” 

Nhưng hắn vẫn đang bị thuốc khống chế, hoàn toàn không đau đớn, một mực lê thân tiến lên, không khác gì một cái xác sống. 

“Được!”. 

Hồ Cửu ra tay nhanh gọn dứt khoát, đạp một phát giữa bụng, kéo lại tay còn lại, chấn vào chân hắn. 

Rắc rắc! 

Tứ chi của hắn gãy đoạn. 

Nhưng cả người hắn dù nằm dưới đất vẫn muốn bò lên giết Hồ Cửu. 

Nhìn cảnh này vô cùng kinh sợ. 

“Anh Hồ Cửu...” 

Vừa lúc này Hữu Thủ chạy đến. 

“Cái gì thế này chứ?” 

“Sao cậu lại ở đây?” 

Hồ Cửu hơi nhíu mày, cũng muốn biết là sao Hữu Thủ lần nào cũng tìm được anh. 

“Còn không phải tôi lo cho ngài sao?” 

Nhìn Hồ Cửu không vui khi gặp mình, Hữu Thủ hơi bĩu môi. 

“Vào bằng cách nào?” 

“Họ cũng không để biển cấm vào.” 

Hồ Cửu hơi lắc đầu. 

“Tôi muốn hỏi là tại sao cậu lại vào được đây. Tìm tới chỗ này.” 

“Cái này.” 

Vừa nói Hữu Thủ vừa lấy ra thiết bị tra tần sóng đặc biệt. 

Thì ra Hồ Cửu cũng quên rằng trong điện thoại của mình dù không gọi được vì bị làm nhiễu sóng. 

Nhưng có thiết bị nội bộ đặc biệt, Hữu Thủ có thể tìm nhờ vào định vị bới thiết bị này. 

“Xem như cậu thông mình.” 

Nói xong Hồ Cửu định rời đi. 

“Hắn... xử lý thế nào?” 

Vừa nói Hữu Thủ vừa chỉ chỉ vào Ngài Tuệ đã bị bẻ gãy tay chân, toàn thân vẫn không ngừng trường tới. 

“Hết tác dụng thuốc hắn sẽ tự nhận hậu quả.” 

Sau đó nhanh chóng đi về lại đường cũ, muốn về lại căn phòng Bạch Long. 

“Thuốc?” 

Hữu Thủ nghi vấn quay đầu nhìn tên điên khùng kia, lại thấy hơi rợn người. 

Nhìn thế có khác gì yêu quái chứ? 

Anh ta nhanh chóng đuổi theo Hồ Cửu. 

“Từ Chấn Nam có lẽ cũng sắp tới ao sen.” 

"Tot!" 

“Giờ chúng ta cần làm gì?” 

Hữu Thủ lúc này đã nghiêm túc hơn 

“Gặp Bạch Long! Tôi sẽ gặp hắn ta, các cậu hội họp rồi để vài người âm thầm sơ tán người dân.” 

“Để lại vài người, chờ tôi ra lệnh xông vào mật thất.” 

“Mật thất?” 

Hữu Thủ khó hiểu. 

“Trong phòng Bạch Long có mật thất dẫn tới chỗ chứa bom. Nằm dưới ao sen!" 

Advertisement
';
Advertisement