"Cho một lon coca.” 

Giọng Hồ Cửu rất cứng rắn. 

Hữu Thủ ngơ ngác nhìn Chiến thần trong lòng mình. Coca sao? Tới quán bar gọi coca? 

“Người anh em, anh đùa tôi sao?” 

Nhân viên phục vụ nhíu mày nhìn Hồ Cửu, lần đầu tiên hắn ta thấy có người đến gọi coca. ở bar có coca sao? Đến bar uống coca sao không đến bách hóa chứ? 

“Không đùa, tôi muốn coca” 

Hồ Cửu lần nữa khẳng định, nhìn tên phục vụ như chắc chắn. 

“Anh nên ra bách hóa gần đây. Ở đây không có coca” 

Tên phục vụ cũng không muốn nhiều lời. 

“Tôi tưởng quán bar 1.0 là nơi đem niềm vui cho khách. Không phải câu nói đó ở trước bảng hiệu kia sao? 

Hồ Cửu vừa nói vừa chỉ sang bảng hiệu ngay cách đó không xa. 

Nhìn theo tay Hồ Cửu, mọi người ngồi xung quanh đều thấy rõ câu slogan trên bảng hiệu “nơi tìm thấy niềm vui bất tận”. Sau đó, Hồ Cửu nhếch mép cười, ánh mắt tỏ rõ khiêu khích nhìn tên phục vụ. 

“Anh bạn, tôi khuyên anh không nên ở đây gây sự”. 

Tên phục vụ nhìn Hồ Cửu rồi lại lần nữa nhắc nhở, cả thành phố ai không biết quản 1.0 này là của Lão Trư, ngay cả Thương Nhật cũng nể mặt vài phần. Không biết một tên ngáo ngơ chưa trải sự đời này có hiểu bản thân đang làm gì không nữa. 

“Tôi chỉ đơn giản muốn một lon nước ngọt, khó vậy sao?” 

Hồ Cửu cũng không yêu thế nói chuyện như thể bản thân chỉ muốn uống nước chứ không có ý gì. 

“Anh bạn này, ở đây không có nước ngọt gì đó anh cần.” 

“Ô ra là thế, vậy mà tôi cứ nghĩ vào đây tôi sẽ được vui vẻ hơn chứ nhỉ.” 

Một câu đáp một câu, Hồ Cửu không định buông tha. Tên phục vụ vẻ mặt đã hết sự nhẫn nại, nhưng nhìn xung quanh vẫn còn nhiều khách, cũng không thể vì một tên thiếu hiểu biết mà gây chuyện. 

Phải nói nhân viên trong quán X.0 thực sự là những người cũng có chút thực lực, được đào tạo khá tốt. Nếu là đám giang hồ bình thường thì gặp trường hợp này có lẽ đã có cuộc ẩu đả. 

Nhưng đến hiện tại, tên phục vụ này vẫn kiên nhẫn, có uy hiếp có nhẫn nhịn, quả thực cũng có chút thực lực. Hổ Cửu âm thầm đánh giá, tuy nhiên dù là gì đi nữa hôm nay anh đã định lôi Lão Trư gì đó ra. 

“Tôi vẫn muốn ở đây uống nước ngọt thì thế nào? Quán X.0 nay không có nổi một lon nước ngọt à?” 

Hồ Cửu nhếch mép cười khiêu khích, Hữu Thủ bên cạnh hơi đen mặt, anh ta không ngờ 

Chiến thần oai dũng lại cũng có một mặt hắc ám như vậy. 

Trên chiến trường Hồ Cửu oai hùng nghiêm khắc bao nhiêu, thì bây giờ Hồ Cửu lại lộ một mặt vô cùng phúc hắc. Không phải muốn dẹp đám người hổ lốn này chỉ cần một câu thôi sao? 

Ngay khi Hữu Thủ còn đang nghi hoặc đủ điều, thì tên phục vụ đã nhanh chóng hất tung khay đựng nước. 

“Mày có biết đây là quán của ai không?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement