Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

“Ngài không sợ sao? Chiến thần?”

 

Bạch Long dò hỏi.

 

Ông ta cười mỉm, có chút bí hiểm, cũng có chút tán thưởng.

 

Dù sao thì việc có thể đủ can đảm đi vào nơi không rõ, lại còn biết chắc đối phương đã có chuẩn bị thì đây chính là một kẻ tự tin với bản thân, đủ bản lĩnh.

 

Hoặc cũng có thể là kẻ cao ngạo tầm thường mà thôi.

 

“Tôi sợ? Sợ chuyện gì? Sợ ông làm gì tôi hay sợ bản thân không thể làm gì?”

 

Hồ Cửu cười chế giễu.

 

“Ông có lòng mời, tôi còn có thể từ chối?”

 

Nói xong Hồ Cửu cũng chú ý một chút hoàn cảnh xung quanh, muốn bản thân ghi nhớ kỹ.

 

Mật thất khá tối, lại còn ẩm ướt, có thể nói đi một đoạn, Hồ Cửu có thể thấy được phòng nghiên cứu dưới sâu lòng đất.

 

Quả thật, ở đây không chỉ có bom mà còn một số vũ khí quân trang khác.

 

“Xem ra ông cũng khá đây! Có thể đưa được số lượng vũ khí này tới đây, làm khó cho ông rồi.”

 

Nói xong lời này Hồ Cửu cũng có chút tán thưởng, cũng có chút lo lắng trong lòng.

 

Xem ra quản lý khâu vận chuyển và rà soát này có chút bất cẩn rồi.

 

Có thể để một lượng lớn vũ khí tuồn vào mà không biết, thì ngoại trừ quản lý chưa tốt thì chắc chắn nội bộ có tay trong.

 

Mà kẻ này có lẻ còn rất giỏi, là người có tầm ảnh hưởng không nhỏ.

 

“Chiến thần khen ngợi, xem như tôi cũng có chút thành tựu.”

 

“Cũng không phải nói, ông cùng vị Ôn Chủ tịch kia khá thân thiết.”

 

Hồ Cửu tuy ngoài miệng nói lời khẳng định, trong lòng chỉ là ý tứ thăm dò.

 

“Dễ đoán vậy sao?”

 

Bạch Long lúc này hơi nhíu mày.

 

“Còn khó sao? Ông muốn đưa bom vào Đông Uy, hẳn là nên cần người chống lưng đủ lớn, qua mắt được Tổng chỉ huy và ra đa… trừ khi người có đủ thực quyền điều động được bọn họ làm nhiệm vụ gì đó.”

 

“Ngoài vị Ôn chủ tịch ngoài mặt cười nói nội tâm khó dò kia… còn ai nữa sao?”

 

Hồ Cửu lúc này khẳng định hơn.

 

Anh không phải chỉ nghi ngờ vị kia ngày một ngày hai, mà đã lâu rồi.

Từ khi trận chiến ở các bộ tộc nổ ra, anh đã nghi ngờ rằng có người động tay động chân.

 

Gây ra xích mích, mà mục đích cuối cùng là kéo sự chú ý của anh đi nơi khác.

 

Còn có kéo luôn thuộc hạ của anh vào cuộc.

 

Tuy là chiến thắng vinh danh này nọ, nhưng Hồ Cửu làm sao không để ý được chứ

Advertisement
';
Advertisement