Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

 

Túc Trì bên này làm theo mệnh lệnh đỡ từng người xuống xe, dẫn họ một đường vào bên 

trong. 

Quả thực ở đây kết giới rất nhiều, nếu không phải là người quen thuộc thì sẽ đi lạc không có lối ra. 

Hiện ra trước mặt họ chính là một ngôi biệt thự giữa rừng núi, xung quanh là cây cỏ chim chóc. Đây là ẩn cư đơn thuần sao? Phải gọi là hưởng thụ mới đúng. 

“Lão Hắc, ra đây đi.” Hồ Cửu nhẹ giọng gọi. 

Bóng dáng một ông lão nhanh chóng đi đến mở cổng, trên mặt là nụ cười tươi. 

“Đã tới sao? Ta còn nghĩ là tên nhóc con nhà người quên ta rồi.” Lão Hắc vẻ mặt hờn dỗi. 

“Hắc...Cảnh” Bạch Cư lắp bắp, lại vô cùng bất ngờ. 

“Hừ, xem ai này, còn nhớ ta. Ta không tiếp nổi.” Lão Hắc trên mặt rõ có nét vui mừng, nhưng lại giả vờ giận dỗi, quay người đi. 

Nhìn thấy màng này, Hồ Cửu như ngờ ngợ ra điều gì đó. Rõ ràng là hai người này quen nhau, Bạch Thố cũng rất bất ngờ, ngay cả mẹ cô là Mỹ Họa cùng em trai Bạch Thương cũng không hiểu chuyện gì. 

“Lão Hắc, ông nói một câu không thích tôi sẽ vứt họ về lại nơi bị giam cầm, mặc kệ sống chết. Nếu ông đồng ý thì họ mới được vào trong.” Hồ Cửu không nhanh không chậm nói. 

“Giam cầm? Có chuyện gì?” Lão Hắc nhíu mày quay người lại nhìn lão Bạch. 

Quả thực nhìn kỹ lão Bạch bộ dạng vô cùng tiều tụy, lại có chút khắc khổ, cả nhà mấy người này lại có bộ dạng như trốn chạy. 

Anh mắt Bạch Thương như chờ mong Hắc Cảnh gật đầu đồng ý. 

Vào nhanh đi, vào rồi nói.” Lão Hắc biết Hồ Cửu không nói đùa. 

Mà người có thể giam cầm được lão Bạch cũng không tầm thường. 

Vào đến bên trong biệt thự lại là một không khí vô cùng ấm áp, cảm giác lạnh bằng phái bên ngoài hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới nhiệt độ trong nhà. 

Bạch Cư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

“Lão Hắc, tôi xin lỗi, tôi sai rồi.” Lúc này ánh mắt Lão Bạch đỏ lên, đục ngầu. 

Cổ họng ông như nghẹn lại, muốn nói nhưng lại không thể nói thành cầu. 

“Lão Bạch, ông...sao lại như vậy? Có gì từ từ nói.” Lão Hắc vội đi lấy trà, ngồi cạnh lão Bạch an ủi. 

“Họ bị giam trong khu kết giới. Dường như là Ẩn thuật cùng kết giới giam cầm” Hồ Cửu trực tiếp nói, cũng không ngại mà nâng tách trà lên. 

Trà của lão Hắc quả thực rất ngon nha. 

“Kết giới? Ấn thuật? Là ai?” Lão Hắc nhíu mày tức giận. 

“Không biết!” Hồ Cửu đáp không đầu không đuôi, càng làm lão Hắc tức giận. 

“Tiểu tử người không chọc giận ta là người ăn không ngon ngủ không yên sao?” Lão Hắc chĩa thẳng cây gậy vào mặt Hồ Cửu. 

Hồ Cửu nhìn cũng không nhìn, tiếp tục ăn bánh uống trà nhàn nhã, như chưa có gì xảy ra. 

“Sao nào? Tôi không biết không thể nói biết được.” Hồ Cửu như muốn trêu tức lão Hắc. 

Không trách anh được nha. 

Lúc trước Lão Hắc là người huấn luyện anh trở thành Chiến thần Thiết Soái, đừng nói là huấn luyện ma quỷ, mà kiểu huấn luyện của ông ta khiến Hồ Cửu tức tới mức không nói nổi. 

Đây chẳng phải cơ hội bảo thì sao? 

Cũng là nhờ anh vô tình cứu được lão bằng hữu của lão Hắc nha, tính ra anh vẫn có công lao. 

“Hừ. Ta không thèm nói chuyện với thằng nhãi như ngươi.” Lão Hắc mặc kệ Hồ Cửu. 

Ông quay ra với Bạch Thố, ánh mắt đánh giá một chút. 

“Đây là cháu gái ông đó sao? Rất có khí chất.” Lão Hắc gật đầu, lại nhìn qua Hồ Cửu. 

Ánh mắt như muốn tác hợp. 

HỒ Cửu thấy ánh mắt không mấy có thiện ý kia cũng không muốn dây dưa. 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement