Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

 

Lão Trư biết Thương Nhật đang châm chọc mình, nhưng cũng không còn cách nào khác. Dù sao ông ta cũng đang là nhờ cậy người ta. 

“Lão Thương à, chuyện đó nói sau. Kẻ gây ra đang ở trước mặt ông kia.” Lão Trư vào thẳng vấn đề. 

Liêm sỉ là gì? Mặt mũi là gì? Là vứt hết. 

Chỉ cần diệt hậu họa, ông ta còn sợ không quật khởi sao? 

“Chàng trai trẻ, ta còn tưởng cậu phải đem theo lực lượng lớn lắm. Xem ra là ta dùng dao 

mổ bò để giết kiến rồi” Thương Nhật nhìn người trước mặt, có vẻ không mấy tin tưởng chỉ có hai người làm ra một màn kia. 

“Lão Thương đúng không? Còn có quân đội hộ tống sao? Thảo nào hùng hồn như vậy” Hồ Cửu cũng không đứng dậy. 

Anh ngồi đó thoải mái nhìn một màn rình rang này, quay sang nhìn Hữu Thủ. 

Như hiểu ý, Hữu Thủ gật đầu. 

“Thật ra tôi cũng không định phô trương, nhưng mà..” Hồ Cửu nói xong bỏ lửng cầu đang 

nói. 

Một âm thanh lớn vang lên. 

“Rầm” 

“Phạch Phạch...” 

Tiếng động cơ máy bay, cùng tiếng gì đó như rơi xuống đất rất to, Thương Nhật cũng nhíu mày một chút. 

Ông ta cũng thầm nghĩ không lẽ bản thân đã gặp đối thủ, một lão già lăn lộn bao năm được người khác cúi đầu kính trọng cũng không dễ. Ông ta càng không muốn bản thân mất mặt. 

“Cậu cho rằng như vậy doa được tôi?” Thương Nhật quắc tay ra hiệu. 

ạt một đoàn vệ sĩ cùng quân đội vũ trang xông vào. 

“Hỗn tạp.” Hồ Cửu nghiêm giọng quát lớn: “Từ khi nào lính quân đội lại đi ngang hàng với đám dơ bẩn này, nhân cách quân nhân chó tha rồi sao?” 

Giọng nói uy áp khiến những binh lính kia vô thức sợ hãi lùi lại một bước. 

“Ai dám lùi lại?” Một giọng điệu như ra lệnh vang lên. 

Thanh Ngũ vẫn trên người bộ quân phục, hùng dũng đi vào. Lão Thương cùng Lão Trư đều phải cúi người một chút tỏ vẻ tôn kính. 

“Ai dám nháo loạn làm mất trật tự thành phố?” Thanh Ngũ vẫn một giọng điệu quát nạt. 

Hữu Thủ nhìn qua cũng biết, đây là Thanh Ngũ thống lĩnh quân đội ở thành phố Gia. Tất nhiên ở Đông Uy này chỉ cần quen biết quân nhân là một niềm vinh dự to lớn. 

Quân đội tùy thời có thể điều động, miễn không ảnh hưởng quyền lợi hoặc xâm phạm quyền 

lợi của người dân. 

“Vị thống lĩnh này, tôi muốn hỏi ngài huy động lực lượng quân đội đến đây vì mục đích gì?” Hữu Thủ đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thanh Ngũ hỏi. 

Nhìn khí thể của Hữu Thủ, Thanh Ngũ có chút hơi chột dạ, nhưng bản thân là quân nhân rèn luyện trong điều kiện gì chứ? Bình tĩnh chính là mỗi quân nhân luyện được. 

“Hừ, còn không phải các người đến phá hoại nhà dân, gây gỗ vô cớ?” Thanh Ngữ như người thực hiện công lý nói. 

Hồ Cửu dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn Thanh Ngũ, ánh mắt của Chiến thần không phải bình thường, ánh mắt ấy có bao nhiêu uy áp thì chính là những người quân nhân cảm nhận rõ. 

Thanh Ngũ nhận thấy ánh mắt kia thì có chút lo lắng trong lòng, nhưng bao năm uy quyền ở thành phố Gia, Thanh Ngũ không muốn mất mặt. 

“Nhìn tôi cũng thế thôi.” Thanh Ngũ gằn giọng. 

“Vậy Thống lĩnh Thanh cho tôi hỏi, ngài muốn tôi làm gì?” Hữu Thủ tiếp lời. 

Anh ta theo Chiến thần Thiết Soái bao nhiêu năm, dù có dung túng cũng là bảo vệ quyền lợi của quân nhân cùng người dân. Ngài không bao giờ để quân nhân lấm bẩn bởi những thế lực ngầm. 

Chỉ có thể dùng quân đội diệt thế lực ngầm xấu xa, chứ không phải là đồng bọn của họ. 

“Các người mau xin lỗi người dân bị thiệt hại còn có theo chúng tôi về làm việc.” Thanh Ngũ hợp tình hợp lý nói. 

“Làm việc? Từ khi nào quân đội lại được mời người dân về làm việc? Đó không phải là việc của cơ quan chức năng khác sao?” Hồ Cứu nở nụ cười bí hiểm hỏi ngược. 

Thương Nhật nhìn một màn giằng co này rất mất thời gian, nhưng ông ta cũng không dám cắt lời Thanh Ngũ. 

“Thống lĩnh Thanh, ngài xem những tên này.” Thường Nhật vừa nói vừa cúi người. 

Lão Trư biết bản thân so với Thương Nhật thấp không chỉ một bậc. Có thể nhờ vả tới quân đội không phải chuyện đùa, ông ta chỉ có thể im lặng cúi đầu chờ cứu giúp. 

“Các anh ngoan ngoãn đi theo tôi. Hoặc là..” Thanh Ngũ cũng tỏ vẻ uy quyền chuẩn bị ra lệnh. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement