Xung quanh rộ lên lời bàn tán không hay về Hồ Cửu, còn có tán dương Dương Minh Thành có bao nhiêu tốt. 

“Một cặp các người giả nhân giả nghĩa, diễn cũng tốt lắm. Sao không đi làm diễn viên nhỉ, nhất định đạt được giả Oscar.” Hồ Cửu cũng không quan tâm gì tới lời nói người xung quanh. 

Bao năm lăn lộn luyện cho anh không chỉ một thân bản lĩnh, mà còn luyện cho anh cách bỏ ngoài tại mọi thứ. 

Hoàng Đàn đứng ngoài cuộc quan sát, cảm thấy Hồ Cửu không đơn giản như vẻ bề ngoài kia, có chút suy nghĩ. 

Nhưng hắn lại quá mức tự cao cùng ngạo mạn, cho rằng năng lực bản thân 

thành phố Gia này không ai bằng, nên vẫn chưa nhận rõ đối thủ ngay trước mặt. 

“Tôi chỉ đơn giản mua món đồ kia với giá hai mươi tỷ, nếu như không ai ra giá cao hơn thì có phải nó là của tôi? Tôi thế nào lại đến kiếm chuyện nhỉ? Tôi không muốn nhiều lời, đưa đồ tôi giao tiên!” Hồ Cửu vừa nói vừa chỉ vào bộ Huyết Ngọc kia. 

“Mơ tưởng. Anh xứng? Cứ cho anh có hai mươi tỷ thì sao? Cũng là tiền trộm cắp phi pháp.” Mộc Thúy Lan được thể nhục mạ Hồ Cửu. 

“Minh Thành, anh xem đi, anh là lãnh đạo thành phố đó. Sao lại để một kẻ tội phạm chạy nhảy nhỉ? Bạn cũ thì cùng lắm cho tiền tự làm ăn là được, giờ hắn đến phá hoại buổi lễ của chúng ta, anh xem không nên vì tình riêng nha.” Mộc Thúy Lan cũng không cho ai lên tiếng, nhanh chóng nói ra quan hệ bọn họ. 

Mọi người lúc này cũng đã xác minh được vị hôn phu mà Mộc gia vẫn luôn giấu kỹ lại là Dương Minh Thành. 

Trong lòng ai cũng dâng lên sự ganh tỵ khó thấy, còn có ngưỡng mộ gia tộc Mộc gia. 

“Thúy Lan, dù sao Hồ Cửu cũng là bạn anh. Không nên như thế, còn chuyện anh ta phạm tội cũng phải chứng minh mới được, khó nói thành lời.” Dương Minh Thành biểu tình vui vẻ. 

Hắn nắm tay Mộc Thúy Lan, giả vờ như đang khuyên bảo, thực chất muốn tỏ ra độ lượng. 

Mặc khác, muốn mọi người ở đây biết việc Hồ Cửu phạm tội là có thật chỉ là chưa ai lấy ra được bằng chứng mà thôi. 

“Diễn tốt lắm. Tôi muốn xem hai người diễn tới khi nào?” Hồ Cửu cười nguy hiểm. 

Ánh mắt nhìn bọn họ tràn đầy sự chán ghét, trên người toát lên sự nguy hiểm khó thấy. 

Hoàng Đàn cảm nhận được trên người Hồ Cửu có sức mạnh tiềm tàng vội vàng đề phòng, nhanh chóng làm ra một loạt động tác khó hiểu. 

Vì ai cũng đang tập trung vào việc Dương Minh Thành chính là hôn phu của Mộc Thúy Lan, cũng không ai để ý đến hắn ta. 

Tuy nhiên Hồ Cửu lại thấy rõ, khóe miệng anh càng nở nụ cười tươi hơn, ánh mắt càng sắc lạnh. 

“Bộp, bộp.” Hồ Cửu Vỗ tay ba lần. 

Bỗng nhiên màn hình led trên sân khấu sáng lên, là những cảnh Dương Minh Thành cùng Mộc Thúy Lan đi nghỉ mát, vô cùng mát mẻ sexy, nhạy cảm. 

Chưa hết, ở cuối đoạn clip, còn có một clip ngắn có lẽ được quay bởi camera an ninh. 

“Minh Thành, bọn người Dung Vị cùng Hồ Cửu sao còn chưa chết đi?” 

“Nhanh thôi. Anh đã sắp xếp rồi, ông ta nói chỉ cần chúng ta hợp tác với ông ta. Ngày tàn của bọn họ rất nhanh sẽ tới.” 

Tuy chất lượng hình ảnh của đoạn clip kia không được tốt nhưng có thể nhận ra đó là Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành, mà ngày tháng còn là năm năm về trước. 

Đoạn clip rất nhanh được chuyển đến đoạn khác. 

“Hừ, chuyện kia em đã sắp xếp ổn thỏa. Dung Vị phen này ở tù là chắc chắn. Cô gái kia là em thuê, em cũng không cho cô ta có cơ hội hối hận vì giá họa cho Dung Vị đâu.” 

Mộc Thúy Lan là người đang nói, cô ta lúc đó mặc một bộ đồ ngủ vô cùng gợi cảm, giọng điệu vô cùng ác độc. 

“Em yên tâm. Hồ Cửu kia cũng không thoát được, hắn ta hoàn toàn không biết tiền của tập đoàn Gia An vào túi chúng ta, mà hắn là kẻ chịu tội.” 

Sau đó là loạt tiếng cười của hai người. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement