“Người cứu Bạch gia là anh?” Hắn ta giờ phút này đã hiểu. 

“Thì sao? Tự nôn ra hay tôi đến lấy?” Hồ Cửu cũng không cao cao tại thượng như trước, bộ dạng hiện giờ giống như lưu manh muốn cướp đồ nha. 

Hoàng Đàn nhíu mày nhìn Hồ Cửu, cảm nhận đối thủ lần này của mình khá đáng gờm. Hắn cũng không lấy cứng đối cứng, dù sao hôm nay là mang tâm thể dự tiệc, hắn chưa có sự chuẩn bị. 

Hồ Cửu liếc nhìn cũng biết Hoàng Đàn là đang tính toán trốn đi, nhếch miệng cười. Anh nhanh chóng làm ra một hành động khó hiểu, thực ra đây chính là pháp ấn, muốn trấn tọa Hoàng Đàn. 

"Hų... 

“Anh..” Hoàng Đàn phun một ngụm máu. 

Ánh mắt thoáng hoảng sợ, đây là thực lực gì chứ? Quá mức chênh lệch, nếu như hắn không có trận pháp bảo hộ thì có lẽ chỉ là con kiến hội trước Hồ Cửu mà thôi. 

“Hồ Cửu, đừng ngông cuồng, đừng nghĩ không ai làm gì được anh.” Mộc Thúy Lan lúc này thét lên. 

Bên má trái đau đớn, máu từ vết thương cứ thế tuôn ra. Mộc Thúy Lan vừa sợ vừa tức. 

“Các người có thể giải tán, hoặc là ở đây góp vui cùng bọn người Mộc gia” Hồ Cửu cảm thấy sự thật được truyền thông biết thế là đủ rồi. 

Hiện tại chính là việc xử lý đám người này. 

Nghe thấy bị đe dọa đám người dự tiệc đều nhanh chóng đi ra khỏi sảnh, họ nhanh chóng muốn đi khỏi đây. Thông tin họ tò mò đều có, cũng không định lại chịu trận. 

Chỉ còn Lâm Thái Thành hơi khựng lại, ông ta nhìn ra thực lực của Hồ Cửu quá mức cường đại. 

“Cha à, đi thôi, không nên rước thêm phiền.” Lâm Kỳ An thúc giục. 

Lúc này Mộc Lãng mang theo cả một đám hộ vệ đi vào, vẻ mặt vô cùng hung dữ. 

“Giết, đánh chết nó cho tôi.” 

“Tao không tin mày thoát được.” 

Mộc Lãng vô cùng tức giận, ông ta ngay lúc mọi người không chú ý đã đi gọi người đến. 

Lâm Thái Thành nhìn một màn này mới rời đi, ông ta tin rằng dù giỏi thế nào đi nữa cũng không thể đấu lại ngần ấy người. 

Xem ra Hồ Cửu là lành ít dữ nhiều rồi. 

Lúc này trong sảnh chờ này chỉ còn một đám vệ sĩ, cha con Mộc Lãng, Dương Minh Thành đang khuyu gối như đang quỳ. Hoàng Đàn một bên chờ thời chạy trốn. 

“Ồ, xem như vận động một chút.” Hồ Cửu lắc lắc tay. 

Đám vệ sĩ còn chưa kịp vung gậy đã bị Hồ Cửu hạ đo ván, kẻ bị đá bay xuống hàng ghế khách mời, kẻ thì bị đánh gãy tay ngay tại chỗ. 

Đồng thời, Hồ Cửu còn vận dụng trận pháp bảo vệ bản thân, khiến đám vệ sĩ kia không thể chạm tới. 

Hoàng Đàn nhìn đám người kia, tự biết với thực lực Hồ Cửu thì đám người này hoàn toàn không thể làm gì được. 

Nhưng hiện tại hắn bị trấn trụ bới trận phap giam cầm, khó mà có thể thoát ra. Trong đầu hắn chợt lóe lên. 

“Dương Minh Thành, nhanh ném qua đây con dao.” Hoàng Đàn hét lên. 

Hồ Cửu cũng nghe thấy lời này, miệng nhếch lên thừa biết hắn muốn làm gì. 

Bên này, Dương Minh Thành nhịn đau, nói với Mộc Thúy Lan. 

“Thúy Lan, em nhanh lấy con dao trên bàn đưa cho Hoàng tổng. Anh ta sẽ có cách.” 

Mộc Thúy Lan giờ phút này làm gì còn hơi sức mà để ý tới những chuyện này chứ, cô ta vừa bị Hồ Cửu hủy dung, vết cắt trên mặt cô ta quá sâu, nếu không chữa trị thì đời sau của cô ta phải sống cũng vết sẹo này mất. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement