“Đừng nói những điều không thể chuyện kia tôi vẫn chưa tính sổ với anh đâu.” Lục Thạc cứng miệng nói.
“Anh đi đi, tôi xuống sau. Hai bạc chờ dưới nhà.” Lục Thạc xua tay nói.
“Sao lại phải đi?” Hồ Cửu khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn thay đồ.” Cô giận dỗi nói.
"Anh không ở lại được?” Nghe vậy anh lại cười xảo trá.
“Không được, đi nhanh!” Lục Thạc quát lên.
“Em nhớ gọi cho cha vợ, cha lo lắng cho em” Trước khi ngoan ngoãn ra ngoài, Hồ Cửu không quên nhắc.
Trong lòng anh thật không cam tâm nha, dù gì đó cũng là vợ anh, vợ thay đồ chồng ở cùng phòng cũng không có sai mà.
Xuống phòng khách, anh thấy hai người già ngồi cạnh nhau nhìn xa trông ngóng.
“Cha mẹ nuôi. Hai người nghỉ ngơi một chút, đừng lo lắng.” Anh biết họ trông chờ ai, trông chờ điều gì.
“Hồ Cửu, thực sự Dung Vị được thả sao?” Nếp nhăn trên mặt Dung Thất như run theo từng câu nói của ông.
“Đúng vậy, sáng sớm mai cậu ấy sẽ về với chúng ta.” Lòng Hồ Cửu cũng vô cùng nôn nao.
“Tốt rồi. Ông trời có mắt” Tuyết Ngụy như muốn khóc.
Hồ Cửu nhìn gương mặt già nua của Tuyết Ngụy thì lòng lại có chút áy náy, nếu anh không đi quá lâu thì có lẽ cha mẹ của Dung Vị cũng không tới mức này.
Nhớ lúc trước Tuyết Ngụy cũng là một tiểu thư xuất thân danh giá, sau đó lại là phu nhân của một vị quan chức là Dung Thất.
Ai mà ngờ, họ hại Dung Vị, còn hại cả cha mẹ của anh ta. Hồ Cửu cứ nghĩ tới chuyện này lòng Hồ Cửu như dậy sóng.
“Mẹ nuôi, đừng lo lắng. Mọi người nên chuẩn bị rồi, cậu ấy sẽ sớm về đây.” Hồ Cửu VỖ VỖ tay an ủi.
“Hồ Cửu, chúng ta có thể... đến đó đợi Dung Vị không?” Dung Thất sốt ruột bây giờ mới lên
tiếng.
Hồ Cửu hơi khó xử, nhìn vẻ mặt bọn họ, anh biết cha mẹ nuôi rất sốt ruột, nhưng chuyện Dung Vị ra tù là do anh cưỡng ép từ nhiều phía.
Mà người hạm hại bọn họ thể lực cũng không nhỏ, e rằng Dung Vị ra tù không hề yên ổn.
Anh không muốn để cha mẹ nuôi thấy nhiều cảnh chết chóc, tuy Hữu Thủ cùng Túc Trì có chuẩn bị, phía bên cha vợ Lục Chỉ cũng có người bảo vệ. Nhưng lòng anh vẫn lo lắng, liên quan tới người thân anh không thể dửng dưng được.
“Cha mẹ nuôi, hai người vẫn nên ở nhà, con hứa sẽ đưa Dụng Vị trở về nguyên vẹn.” Hồ Cửu cúi đầu, thật sự không thể nói nên lời.
Tuyết Ngụy định nói gì đó đã bị Dung Thất chặn ngang.
“Được, được, đợi nhiều năm vậy rồi, thêm một chút cũng không sao. Hãy đảm bảo cả hai đứa đều an toàn quay về” Dung Thất cũng biết chuyện lần này có vẻ hung hiểm.
Không phải tự nhiên bọn họ bị đám côn đồ ức hiếp, càng không phải tự nhiên mà bọn họ luôn bị người khác chặn đường kêu oan cho con trai.
Có lẽ lần này, nguy hiểm khó nói hết được, Dung Thất già rồi, Tuyết Ngụy lại là có bệnh tim, ông không thể để vợ mình chịu đựng những chuyện ảnh hưởng sức khỏe nữa.
“Nghe ông, chỉ cần cả hai an toàn là đủ.” Tuyết Ngụy rơm rớm nước mắt.
Lục Thạc đứng ở trên cầu thang cũng nhìn rõ một màn này, nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!