Chỉ là... bộ dàng này có phải có chuyện gì xảy ra mà anh không biết, với thái độ kia của Dung Vị e là có hỏi cũng không nói.
“Thôi, cứ về đã, dù sao mọi chuyện sẽ tính toán sau.” Hồ Cửu cảm thấy không thể cứ kéo căng được.
Dù sao Dung Vị đã gặp chuyện gì anh cũng chưa điều tra rõ, nhưng với hiểu biết của anh về Dung Vị thì có lẽ người anh em tốt của anh đã gặp một chuyện gì đó kinh khủng.
Mà kẻ gây ra chắc chắn là người của bọn gia tộc kia cài vào. Hồ Cửu nhìn ra cửa sổ, tay bất giác nắm chặt.
Các người cứ đợi đấy, từng thứ một các người sẽ phải nhận lấy, những gì các người đã tạo ra, tôi chắc chắn sẽ làm cho các người trả gấp bội.
Nhưng rất nhanh suy nghĩ của anh bị kéo lại.
“Đoàng.”
Một tiếng súng vang lên.
Hồ Cửu nhạy bén cúi đầu kéo Dung Vị cúi xuống.
Trong vô thức Dung Vị có chút sững sờ không biết kia là có chuyện gì.
“Ngài cẩn thận một chút.” Hữu Thủ vừa lái xe vừa cảnh báo.
“Đám người này muốn chết.” Hồ Cửu lạnh lùng thốt lên.
Hàn khí từ người anh tỏa ra, Dung Vị cũng cảm thấy có chút rùng mình.
Đây là gì chứ? Ngay cả khi ra tù bọn họ cũng không tha sao?
Dung Vị có chút thất thần, nhưng Hồ Cửu thấy rõ, dường như Dung Vị biết được kẻ sau màn.
“Chuyện này nói sau, xử lý bọn chúng trước rồi mới nói.” Hồ Cửu nhíu mày.
Dung Vị cùng gật đầu đồng ý, sau đó cũng tự thân phòng thủ, ôm đầu người sụp xuống sàn xe.
“Hữu Thủ, người của chúng ta đến chưa?? Hồ Cửu nhìn một vòng rồi hỏi.
“Đã đến.” Hữu Thủ đáp nhanh cũng không một câu dư thừa.
Bỗng một chiếc xe màu đen ở phía sau, tốc độ vô cùng nhanh như muốn ép sát chiếc xe của Hồ Cửu.
“Cậu ổn chứ?” Anh hỏi Hữu Thủ.
“Ngài yên tâm, kỹ năng lái xe của tôi vẫn chưa quá tệ.” Hữu Thủ cười rồi và chạm mạnh vào sườn chiếc xe đen kia.
Chiếc xe của họ bị rung lắc một chút Dung Vị nhìn bộ dạng Hồ Cửu thì hơi bất ngờ, bao năm qua Hồ Cửu đã trải qua những gì để đạt được bản lĩnh như vậy chứ?
Lòng Dung Vị hơi chùng xuống.
“Họ xuất hiện rồi.” Hữu Thủ vừa dứt lời, tiếng súng vang lên dồn dập.
Chiếc xe đen kia bị một lực gì đó tác động, lật ngược bên cạnh đường, may mắn đoạn đường từ trại giam về thành phố đều là vùng đồng cỏ trống, phải mất thêm mười lăm phút mới có thể về tới thành phố.
Cho nên bọn người này chỉ có thêm mười lăm phút, nếu vào khu dân cư thì không thể làm gì rồi.
Nếu phát sinh án mạng ở khu dân cư thì rất rắc rối, mà bọn người kia chưa có lá gan đó.
Hồ Cửu nắm chắc điểm này, chỉ cần đảm bảo bọn họ an toàn thêm mười lăm phút là đủ.