Lục Thạc cảm thấy anh khác xa lúc trước, cũng không giống Hào Danh Đạt.
“Anh cũng có đi làm, có những việc... nói em cũng không rõ hết được, tới lúc em sẽ hiểu thôi.” Anh cũng không biết phải giải thích với Lục Thạc thế nào.
“Anh không thể sống nhờ vào sự báo ân của người ta mãi được, chẳng phải lúc trước anh cũng có năng lực sao?” Lục Thạc ấm ức không nói nên lời.
Từ ngày Hồ Cửu quay về, anh ngoài cứu cô ra cũng chỉ sống với sự báo ân của người ta, không hề nỗ lực gì cả. Cô quá chán ngán anh rồi.
“Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nên ly dị đi. Năm đó cũng chỉ là đăng ký giấy tờ, thực sự cũng không có danh chính ngôn thuận.” Lục Thạc đưa ra quyết định.
Hồ Cửu nghe đến ly dị thì thắng gấp, làm xe giật mạnh, Lục Thạc bị dây an toàn kéo đau.
“Em vừa nói gì? Ly dị?” Hồ Cửu nhíu mày nghiêm túc nhìn Lục Thạc.
“Đúng. Tôi không thể chấp nhận người chồng không chỉ tiến thủ như anh được.” Lục Thạc gằn giọng nói.
Bao năm qua chính vì tờ giấy hôn thú kia mà cô bị ràng buộc, nhưng cũng tốt giúp cô tránh bớt sự dòm ngó của bọn đàn ông.
Cô cũng không hy vọng anh sẽ quay về, chỉ là khi anh về lại cứ một bộ dạng không mấy tiến bộ.
"Anh xem đi. Từ lúc anh về, anh làm được gì cho tôi hay cho mọi người. Nếu anh không dựa vào chút ân tình của người ra, anh có thể tốt sao?”
“Đúng là anh cứu tôi, anh luôn xuất hiện cứu tôi. Nhưng rồi sao? Sau đó thì sao? Tôi vẫn bị người ta nhắm tới. Nếu chồng tôi là người có tiếng nói, có thực lực, ai dám động vào tôi chứ?” Lục Thạc như bùng nổ.
Nói xong cô òa khóc, dường như uất ức bao năm qua của cô như tuôn trào ra. Cô cũng là phụ nữ, cô cần sự an toàn thì có gì sai.
“Ly dị đi. Thủ tục thôi mà, anh cần tôi trả lại biệt thự kia cho anh, cha con tôi đi nơi khác. Tôi không muốn tiếp tục thế này.” Lục Thạc còn nhớ rõ, Hào Danh Đạt vì cứu cô cũng bị người ta đánh ngất.
Hình ảnh ấy cứ bám lấy cô, tới giờ cô vẫn chưa liên lạc được với anh ấy, lòng cô có chút lo lắng.
Hồ Cửu trầm ngâm không nói gì, anh không ngờ trong lòng cô chứa nhiều uất ức như vậy.
“Em suy nghĩ kỹ chưa?” Hồ Cửu hơi bất lực.
Anh không phải là không cố gắng, nhiều năm qua anh ở biên giới xông pha chiến trường, luôn là người tiên phong xông vào hiểm cảnh.
Không biết bao lần anh cận kề cái chết, bị hãm hại sau lưng, mỗi vết thương trên người anh là một lần anh trải qua cửa tử.
Anh biệt tích nhiều năm vì muốn khi quay về có thể đem tới cho người mình thương, người thân của mình những gì tốt đẹp nhất.
Vậy mà người anh yêu thương lại chịu nhiều uất ức như vậy mà anh lại không thể xoa dịu được.
“Không phải là anh không làm gì, nhiều năm qua, anh bôn ba, anh lăn lộn, một đường trở thành Chiến thần Thiết Soái. Chỉ mong sau này em và cha có được hạnh phúc. Anh xin lỗi em vì đã để em một mình chịu đau khổ như vậy.”
Hồ Cửu muốn giải thích rõ, muốn Lục Thạc tin tưởng anh một lần, cùng anh xây dựng một đế chế riêng, anh muốn đảm bảo cho mọi người một điểm tựa, cũng không gây tổn hại ai.
Ầm'
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!