“Hàn Tuyết, chú ý thái độ của cô, giám đốc Mã thân phận cao quý, công ty Thực Nghiệp Thiên Vũ vẫn là xí nghiệp logistics nổi tiếng ở thành phố Cảng, cô không thể đắc tội với ông ấy" Hàn Bách Hào lên giọng tức giận nói.
“Ha ha, không sao không sao, giám đốc Hàn đương nhiên sẽ chưa chấp nhận được ngay cứ từ từ, cô nói xem có phải không”, Mã Bành Quang cười ha ha nói, không giữ kẽ mà nhìn thẳng về phía Hàn Tuyết.
Vẻ chán ghét hiện rõ lên trong mắt Hàn Tuyết, cô lạnh lung nói: "Cho dù ông có tiền, tôi cũng sẽ cân nhắc có nên ký tên hay không, thứ mà tôi đánh giá cao là năng lực tổng hợp, trừ phi công khai đấu giá bằng không tôi quyết không ký!”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Hàn Bách Hào trùng xuống, lạnh lùng nói: “Hàn Tuyết, cô đừng có mà không biết trên dưới như thế!”
“Giám đốc Mã có thể tới, cũng được coi như là phúc phần của công ty thương mại Thiên Bảo, đừng tưởng rằng ai cũng muốn thu mua chút cổ phần này!”
“Hơn nũa, giám đốc Mã có thể hô mưa gọi gió ở khu vực phía Đông thành phố,những dụ án logistics đã bị dừng lại ở bên đó, sẽ mau chóng đuợc cho đi vào hoạt động lại, đừng để đánh mất cơ hội!”
“Ha ha, Hàn Bách Hào, có một điều tôi cần làm rõ, nguời muốn bán cổ phần là anh, chứ không phải tôi, có nguời mua hay không, thì liên quan gì tới tôi?”, Hàn Tuyết lạnh lùng cười nói.
Hàn Bách Hào tức giận, số cổ phẩn này bắt buộc phải bán cho Mã Bành Quang, cho dù những người khác có muốn mua hắn cũng không bán.
“Hàn Bách Hào, bơn bớt cái ý lọc lõi của anh lại, muốn bán cổ phần cũng được, vậy chứng minh thực lực của bên mua đi”, Hàn Tuyết bình thản nói, lúc này quyền chủ động đã trở về trong tay cô.
"Giám đốc Hàn, cô nói vậy là có xem thường tôi, xem thường công ty Thực Nghiệp Thiên Vũ của tôi sao?”, Mã Bành Quang cố nén cơn giận mà nói.
"Nói thực cho cô biết, trong ngành logistics ở thành phố Cảng, công ty Thực Nghiệp Thiên Vũ của tôi cho dù không nằm được trong top ba thì cũng phải đứng trong top mười. Còn khu vực phía đông thành phố công ty chúng tôi chỉ đứng sau Hiệp hội Thương mại Lục Hợp, song giữa Hiệp hội Thương mại Lục Hợp và chúng tôi vẫn là quan hệ hợp tác chiến lược. Còn chut cổ phẩn kia của các cô đừng nói là hai muơi triêu tệ, cho dù là năm mươi triệu tệ, thì tôi cũng có thể mua đứt!”
Mã Bành Quang ngạo nghễ nói, chỉ một công ty thương mại Thiên Bảo nào lọt nổi vào mắt xanh của ông ta.
"Ông nói ông làm logistics ở khu vực phía đông thành phố?", Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
"Diệp Phàm, cậu không có tư cách nói chuyện ở đây, giám đốc Mã là chủ của công ty logistics, không phải làm giao hàng”, Hàn Bách Hào vội vàng quở trách.
"Ha ha..”
Diệp Phàm không nói gì, chỉ rút điện thoại ra, sau đó gọi tới một số điện thoại.
Rất nhanh, phía bên kia đã có người bắt máy, giọng một người đàn ông trung niên vang lên: "Diệp Phàm, có chuyện gì à? Cần tôi giúp gì cứ nói. "
Đối phương nói chuyện vô cùng thân thiết, nhưng thực tế có phần tôn trọng Diện Phàm hơn.
Diệp Phàm hàn huyên mấy câu, rồi nói: "Anh Lý, anh từng nói tất cả các công ty logistics ở phía đông thành phố đều phải nể mặt anh vài phần, tôi nói vậy không quá chứ?”
Đối phương ngẩn người ra, vội vàng nói "Diệp Phàm. là ai động tới cậu sao? Cậu nói với tôi, đừng nói phía đông thành phố, cho dù là phía tây thành phố, tôi cũng cho người lột da nó ra”.
Diệp Phàm liếc nhìn Mã Bành Quang, mở loa ngoài, sau đó nói: “ Công ty đó hình như tên là Thực Nghiệp Thiên Vũ, giám đốc công ty đó tên là Mã Bành Quang, nghe nói là đối tác chiến lược của anh, ông ta định làm loạn công ty của vợ tôi, không những thế còn tỏ ra huênh hoang lắm…”
“Ồ? Tôi biết công ty Thực Nghiệp Thiên Vũ đó, nếu như người đó đang ngồi cạnh cậu, thì cậu cứ mở loa ngoài, để tôi nói với ông ta mấy câu...”, người bên đầu dây bên kia không ai khác chính là Lý Thế Hằng.
Hàn Bách Hào, Mã Bành Quang nhìn Diệp Phảm cười nhạo, giống như thấy tên hề đang diễn trò trước mặt gã.
Bọn không tin, Diệp Phàm lại có thể gọi cho nhân vật lớn như vậy, chỉ là một thằng ở rể, nếu như có quen biết được nhân vật tầm cỡ, thì lại còn phải để Hàn Tuyết ở nhà họ Hàn chịu khổ sao?
"Mã Bành Quang, tôi là Lý Thế Hằng, ông chọc vào cậu Diệp, còn nghiêm trọng hơn cả việc chọc vào tôi, lập tức xin lỗi cậu ấy, xin cậu ấy bỏ qua cho, bằng không công ty Thực Nghiệp Thiên Vũ của ông chờ mà đóng cửa đi”, trong điện thoại vang lên tiếng nói vô cùng lạnh lùng của Lý Thế Hằng.
“Phụt!”
Mã Bành Quang phá lên cười, nhìn Diệp Phàm lạnh lùng cười nói: "Một thằng ở rể như cậu lại còn tỏ ra nguy hiểm thế làm gì? Tuỳ tiện gọi cho mấy thằng chẳng đâu vào đâu mà còn lớn tiếng ra lệnh cho tôi, lại cò n dám giả mạo hội truởng Lý, cậu không sợ chết hả?"
“Đúng thế, giám đốc Mã đừng để ý tới hắn ta làm gì, hắn ta có thể quen biết với Lý Thế Hằng, thì tôi còn có thể quen biết cả chủ tịch nước”, Hàn Bách Hào phụ hoạ theo.
"Được lắm, Mã Bành Quang rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, chán sống rồi đúng không!”, Lý Thế Hằng giọng tức giận nói lại.
Điện thoại của Diệp Phàm có hơi cũ, cho nên khó có thể nghe rõ âm thanh phát ra từ trong máy, có một vài âm sắc, nếu như không quen, sẽ rất khó để nghe ra.
Bởi vậy, Mã Bành Quang lại liên tiếp chọc đểu vài câu, Lý Thế Hằng tức giận nói với Diệp Phàm mấy câu, sau đó ngỏ ý chuyện này ông ta sẽ đứng ra xử lý
"Được rồi, anh hạ màn được rồi đấy, giờ thì ký tên đi”, Mã Bành Quang nói một câu với Diệp Phàm, rồi quẳng tập tài liệu xuống trước mặtt Hàn Tuyết.
"Hàn Tuyết, ký đi, sự góp mặt của giám đốc Mã nhất định sẽ giúp công ty thương mại Thiên Bảo trở lại thời kỳ huy hoàng, ha ha ha..”, Hàn Bách Hào đắc ý nói.
Diệp Phàm giữ chặt tay Hàn Tuyết nhìn hai người phía đối diện nói: "Sốt ruột gì chứ? Đợi thêm mười phút nữa không được sao"
"Có lẽ, hôm nay công ty Thực Nghiệp Thiên Vũ phải đóng cửa cũng nên? Chuyện này ai có thể nói trước được chứ?”
Mã Bành Quang rống lên cười, lạnh lùng nói: "Thằng ranh con, tôi nể mặt giám đốc Hàn, nên cho anh được nói vài ba câu, bằng không cái ngữ như anh, làm gì đủ tư cách nói chuyện với tôi!"
"Vậy sao?"
Diệp Phàm cười một tiếng, đứng dậy đi về phía chiếc bàn hướng đối diện,
Hàn Bách Hào tức thì đứng dậyy, nói: "Diệp Phàm, mày là người tối cổ à? Nếu như mày dám động tay, tao sẽ báo công an!
Nói dối, Hàn Bách Hào liền lôi điện thoại ra, bấm sẵn số của phía công an.
Gã ta bị Diệp Phàm đánh mấy lần, thành ra ám ảnh tâm lý, tuy nhiên vẫn dám cười nhạo anh.
Thế nhưng, Diệp Phàm vừa đi về phía Hàn Bách Hào, lá gan này của gã ta liền rụng rời một nửa!
Trong tiềm thức của gã ta, Diệp Phàm chính là người nguyên thuỷ từ trong núi chạy ra, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, gã tự thấy bản thân cần phải thuê hai vệ sĩ tới bảo vệ cho mình.
Diệp Phàm cười khẩy, đi về pha Mã Bành Quang đúng lúc này, điện thoại của Mã Bành Quang chợt vang lên.
Mã Bành Quang lấy điện thoại ra nhìn, là thư ký gọi tới, vừa mở điện thoại ra nghe, thứ ký hốt hoảng nói: "Giám đốc Mã, có rất nhiều người tới công ty chúng ta làm loạn, lại còn đứng chặn ở của lớn”.
“Khốn nạn!”
Mã Bành Quang chửi đổng một tiếng, gằn giọng nói: “Có biết thằng chó nào chặn cửa lớn không? Tôi phải giết chết nó”.
"Bọn họ tư xưng là người của Bang Lục Hợp, giám đốc Mã bọn họ đã phá được cửa rồi, bây giờ làm thế nào..”, thư ký rối rit nói, đồng thời trong máy còn vang lên tiếng đổ vỡ.
Mã Bành Quang nắm chặt điện thoại mà lặng người, Bang Lục Hợp không phải chính là Hiệp hội Thương mại Lục Hợp sao?
Tuy bây giờ có tên là Hiệp hôi Thương mại Lực Hợp, nhưng đám lâu la của Hiệp hội Thương mại Lục Hợp, vẫn thích tư xưng là Bang Lục Hợp, bởi cái tên này nghe ngầu hơn!
“Giám đốc Mã.. giám đốc Mã..có cần báo cánh sát không thư ký giong đắn đo nói.