Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Diệp Phàm ngồi xuống, không hề do dự gắp một cái cánh gà đen thui, cho thẳng vào miệng nhai ngon lành.  

             “Được đấy, rất ngon!”  

             “Thật á? Đây là lần đầu tiên tôi vào bếp, anh không được lừa tôi đâu đấy, cho tôi thử một miếng nào”.  

             “Ấy không được, em làm có mấy cái còn không đủ anh ăn, lần sau làm nhiều một chút rồi hãy ăn”, Diệp Phàm thản nhiên trút sạch đĩa cánh gà vào bát mình một cách rất không biết xấu hổ, bắt đầu ăn ngấu nghiến.  

             Ngon như thế thật à?  

             Thấy Diệp Phàm ăn ngon lành, Hàn Tuyết rất vui vẻ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô xuống bếp.  

             “À, tôi đi múc cháo cho anh nhé”, cô cũng không tranh ăn với anh, nhổm người dậy đi vào nhà bếp.  

             Sau khi vào bếp, Hàn Tuyết mỉm cười gian manh, cô mở nắp nồi, bên trong vẫn còn sót lại một cái cánh gà bóng đêm chưa bưng ra.  

             Hàn Tuyết gắp lên đưa vào miệng, vừa cắn một miếng lập tức nhăn nhó lè ra, phun phì phì ra ngoài  

             Không những mặn kinh khủng, chua lè chua lét, mà còn có một thứ mùi vị thật sự không biết phải nói thế nào, nói thẳng ra là cực kỳ khó nuốt, thử thách sức chịu đựng của bất kỳ ai.  

             Nghe thấy tiếng ho sặc sụa, Diệp Phàm vội vàng bước vào bếp, nhìn thấy tay Hàn Tuyết cầm đũa, nước mắt lưng tròng.  

             “Em sao vậy Tiểu Tuyết? Ai chọc giận em à?”, Diệp Phàm lo lắng hỏi.  

             “Anh đấy, anh chứ ai, cái đồ khốn nhà anh…”  

             Hàn Tuyết sụt sùi nước mắt, vứt đôi đũa đi, hung hăng đấm Diệp Phàm vài cái.  

             Nhưng ngay sau đó Hàn Tuyết đã làm một việc khiến cho Diệp Phàm kinh ngạc sững sờ.  

             Mãi cho đến khi Hàn Tuyết bỏ chạy khỏi hiện trường gây án, Diệp Phàm mới ôm mặt, cười ngây ngô như tên ngốc.  

             Tuy Hàn Tuyết chỉ hôn một cái lên mặt anh, nhưng mà sự tiếp xúc gần gũi này cũng đủ khiến anh sướng muốn bay lên trời!  

             “Úi trời, ai làm món cánh gà này vậy?”, cùng lúc đó, bên ngoài vọng đến tiếng ồn ào, Diệp Phàm hoàn hồn, nhìn thấy vợ chồng Hàn Tại Dần, Lưu Tú Cầm đứng trước bàn ăn.  

             Lưu Tú Cầm cầm đũa định gắp một cái cánh gà cho vào miệng, Diệp Phàm thất kinh, đó là đôi đũa anh đang ăn dở.  

             Lưu Tú Cầm là mẹ vợ của anh, nếu bà ta dùng đũa của anh, vậy có khác gì hôn gián tiếp đâu?  

             Anh làm sao chấp nhận nổi chuyện vô lý như thế, dù cho Lưu Tú Cầm rất biết chăm sóc sắc đẹp, nhìn trẻ trung hơn tuổi thật rất nhiều.  

             “Mẹ, đó là đũa của con!”, ngay lúc cái cánh gà kia sắp vào đến miệng, Diệp Phàm vọt ra ngoài la lớn.  

             Đũa của Diệp Phàm?  

             Lưu Tú Cầm sững người, sắc mặt trong nháy mắt trở nên gượng gạo vô cùng, bà ta lại suýt chút nữa dùng đũa của Diệp Phàm gắp thức ăn cho vào miệng sao?  

             “Bịch!”  

             Chiếc cánh gà bị vứt trở lại, đôi đũa cũng bị ném chỏng chơ trên bàn.  

             Bà ta to tiếng quát Diệp Phàm: “Diệp Phàm, cậu đúng là đồ không có giáo dục, ăn xong không chịu dọn dẹp, thứ vô học…”  

             “Vâng, vâng ạ, mẹ nói rất đúng…”, Diệp Phàm đang vui, cũng lười tranh chấp với bà ta, nhanh chóng bước đến dọn dẹp bàn ăn rồi xoay người đi vào trong bếp.  

             “Hừ, làm cái món gì mà khó coi gần chết, chẳng khác đồ bỏ đi, nhìn phát gớm”, Diệp Phàm tốt tính, bà ta bực tức mà anh cứ trơ ra không phản ứng khiến bà ta càng bực mình há mồm ra chửi.  

             Diệp Phàm chẳng mấy để ý bà ta, đứng trong bếp ăn sạch chỗ thức ăn khó nuốt kia, sau đó uống hết hai cốc nước to cho trôi xuống ruột rồi mới đi ra ngoài.  

             Lúc này, Hàn Tuyết ở trong phòng nghe thấy tiếng mắng nhiếc bên ngoài, liền bước ra khỏi phòng.  

             Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn vẫn còn sắc ửng hồng chùi mãi không hết, dù sao cô cũng vừa mới hôn Diệp Phàm, bây giờ nhớ lại vẫn khiến cô xấu hổ chết đi được.  

             “Bố, mẹ, bố mẹ mới về ạ!”  

             Hàn Tuyết bước đến, chào hỏi bố mẹ, ánh mắt bối rối không dám nhìn Diệp Phàm.  

             “Tiểu Tuyết, mặt con sao lại đỏ thế kia? Hay là bệnh rồi?”, Lưu Tú Cầm nhìn Hàn Tuyết quan tâm hỏi.  

             “À… không có gì… con không sao, đúng rồi, mẹ, hợp đồng con đã ký xong rồi”, Lưu Tú Cầm vừa hỏi, mặt Hàn Tuyết lại càng đỏ bừng lên, vội vàng nói lái sang chuyện khác để chuyển hướng chú ý.  

             Không ngoài dự đoán, vừa nghe hợp đồng được ký, Lưu Tú Cầm lập tức mừng húm, vội vàng hỏi: “Ý con nói là cái hợp đồng trị giá 20 triệu kia à?”  

             “Không ạ, là hợp đồng kêu gọi đầu tư trị giá 60 triệu với tập đoàn Hoàng Minh cơ…”  

             Hàn Tuyết vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Phàm, chỉ thấy Diệp Phàm nhẹ nhàng lắc đầu.  

             Cô đành phải im lặng, không nói ra chuyện dựa vào quan hệ của Diệp Phàm mới thành công lấy được hợp đồng về tay.  

             “Được, được, giỏi lắm…”  

             Lưu Tú Cầm cười to vui vẻ, luôn miệng nói giỏi lắm, tốt lắm, 20 triệu biến hẳn thành 60 triệu, nhà bọn họ trở mình thành công, lấy được hợp đồng rồi, đến lúc đó, bà ta lại có cái lên mặt khoác lác với đám chị em họ hàng.  

             “Con gái của mẹ đúng là rất giỏi.”  

             “Đúng đấy, Hàn Tại Dần tôi có đứa con gái xuất sắc thế này, chẳng còn cầu mong gì hơn nữa, chẳng còn ham muốn gì hơn nữa”, Hàn Tại Dần không nhịn được cười to.  

             “Hừ, liên quan gì đến ông, có xuất sắc thì cũng nhờ công lao của tôi cả, con gái chẳng phải là tôi mang nặng đẻ đau sao, nó cũng đâu có bộ dạng đi đâu cũng lưng khom đầu cúi vô dụng như ông chứ”.  

             Lưu Tú Cầm sỉ vả Hàn Tại Dần một chập, sau đó dời tầm mắt, lại nhìn Diệp Phàm, khinh khỉnh nói: “Quên béng mất, ở đây vẫn còn một tên vô dụng nữa mà, tôi và Tiểu Tuyết đúng là vô phúc tám mươi đời mới phải gả cho những kẻ vô dụng như các người”.  

             “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đều là người nhà cả”, Hàn Tuyết bất mãn.  

             “Được rồi được rồi, không nói thì không nói…”  

             “Con gái ngoan của mẹ, chúng ta ra ngoài ăn để chúc mừng con nhé, con thấy sao? Mẹ biết một nhà hàng mới mở, chúng ta đi thử đi…”, Lưu Tú Cầm hào hứng nói.  

             “Được đấy mẹ”, Hàn Tuyết gật đầu, cô cũng chưa ăn gì, vả lại, ký được hợp đồng lớn thế này, đúng là nên đi ăn mừng một chút.  

             “Sao hả? Không phải cậu đã ăn vụng no rồi sao? Còn muốn cùng đi nữa à?”, thấy Diệp Phàm muốn đi cùng, Lưu Tú Cầm sẵng giọng.  

             “Mẹ, con ăn nhiều mà, vừa rồi ăn chưa có no!”  

             “Hừ, siêng ăn nhác làm, càng nhìn càng giống lợn”, Lưu Tú Cầm không kiêng nể chửi một câu, kéo tay Hàn Tuyết đi ra ngoài.  

             Nhà hàng Bích Dao Thủy Tinh!  

             Trang trí rất xa hoa, bên ngoài có không ít xe sang đang đậu, chiếc Passat của bọn họ đậu trong bãi đỗ xe tỏ ra vô cùng chướng mắt.  

             Có điều, bảo vệ bãi đỗ xe cũng không có thái độ coi thường người khác, dù sao Passat cũng được nhà nước sử dụng làm xe công suốt một thời gian dài.  

             “Mẹ, nơi này không phải mới mở sao, sao mẹ cứ khăng khăng đến đây ăn thế?”, nhìn kiến trúc hình vỏ sò trước mắt, Hàn Tuyết nói với vẻ cạn lời.  

             Nhà hàng Bích Dao Thủy Tinh là một trong những nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố Cảng, bất kể là kiến trúc hay là món ăn đều vô cùng đăc sắc.  

             Ở đây chú trọng từ nguyên liệu cho đến nấu ăn, tất cả đều phải đảm bảo nguyên gốc, ví dụ như làm món ăn Pháp, vậy thì nguyên liệu nấu ăn và cả đầu bếp đều đến từ nước Pháp.   

             Còn nếu ăn món Ý, vậy thì nguyên liệu và đầu bếp đều đến từ Ý, chú trọng cực độ đến sự xa xỉ, đương nhiên giá cả cũng cao chót vót.  

             Trên mặt Lưu Tú Cầm thoáng vẻ xấu hổ, bèn chữa ngượng: “Ăn mừng lớn một chút, dù sao cũng đến rồi, thì thôi cứ vào trong xem thử…”  

             Lưu Tú Cầm từ lâu đã muốn đến nhà hàng này, nguyên nhân còn không phải vì con gái của một người bạn đánh bài của bà ta gả cho đại gia, đãi tiệc ở đây, chụp không ít ảnh khoe khoang, khiến bà ta bầm gan tím ruột vì ghen tỵ sao?   

             Nhưng mà, bà ta biết làm sao được, Hàn Tuyết gả cho ai không gả, lại gả cho Diệp Phàm, một tên phế vật vô dụng trong mắt bà ta.  

             “Chào mừng quý khách, xin hỏi các vị có đặt bàn trước không ạ?”, bước vào trong nhà hàng, lập tức có một nữ tiếp tân cao ráo xinh đẹp, ngọt ngào niềm nở bước đến chào hỏi.

Advertisement
';
Advertisement