Anh Lang vào tù đã nhiều lần, trên tay dính không biết bao nhiêu máu tanh, cũng được coi là một tên có máu mặt.
Thế nhưng thật sự không đáng là gì so với Hiệp hội thương mại Lục Hợp, ngoài mặt liêm chính, trong kinh doanh ngầm, vừa có tiền vừa có thế.
Lý Thế Hằng dập vào đầu tên đầu trọc: “Còn đứng đấy làm gì, mau gọi cái tên anh Lang chó má qua đây”.
Tên đầu trọc ấm ức nhưng không dám cãi lại, vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Diệp Phàm cười nhạt, xem ra quan hệ giữa hắn ta với anh Lang rất tốt, có thể liên lạc điện thoại bất kỳ lúc nào. Điện thoại nối máy, bên trong vang lên tiếng thở dốc, tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, cái tên này lại dám làm chuyện đó giữa ban ngày!
Tên đầu trọc hét lên một câu rồi trực tiếp ngắt máy: "A Lang, mày dừng làm trò đó đi, đại ca tao và khách quý của ông ấy đang đòi gặp mày ở Amon Pub, nhanh nhanh cút qua đây".
Không đến 20 phút sau, một người đàn ông mặt đấy sẹo hồng hộc chạy tới.
Vừa chạy tới nơi, nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy, trong lòng A Lang chợt cảm thấy có gì đó không ổn, trực tiếp đi tới bên cạnh Lý Thế Hằng, khom người nói: "Anh Lý, gọi em Lang tới đây có chuyện gì vậy ạ".
Hắn ta đã hạ thấp bản thân hết mức, hoàn toàn không tương xứng với những vết sẹo hung dữ trên mặt, tự gọi mình là em Lang.
Lý Thế Hằng xích ra nhường chỗ, chỉ về phía Diệp Phàm: "Không phải tao, là cậu Diệp tìm mày".
A Lang đi tới truớc mặt Diệc Phàm, đang định lên tiếng thì Diệp Phàm đã ra tay đánh vào mặt hắn ta.
"Bốp!"
Tất cả mọi người mông lung, A Lang bị đánh đến đấu óc quay cuồng, khỏe miệng chảy máu.
Diệp Phàm dám đánh hắn, lửa giận trong lòng lập tức bùng phát, nhưng hắn biết rõ không thể dụng vào Diệp Phàm.
Đành cắn răng: "Cậu Diệp, không biết tôi đã làm gì sai, mong cậu chỉ rõ".
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi: "Hừ, vụ cháy công trường trung chuyển hậu cần mới xây dựng của công ty thương mại Thiên Bảo ở khu phía Tây là mày làm đúng không?”
A Lang trợn tròn mắt kinh ngạc, làm sao Diệp Phàm biết được chuyện này?
Phóng hỏa là tội lớn, hắn ta đã ra tay rất cẩn thận, hắn không tin Diệp Phàm lại biết được.
A Lang kiên quyết lắc đầu, nói: "Cậu Diệp, A Lang không hiểu anh nói gì?”
Diệp Phàm chỉ cười, anh đột nhiên đứng dậy, đi về phía A Lang.
Thấy anh đứng dậy, A Lang vô thức lùi lại hai bước, kiên định nói: "Cậu Diệp, vụ hỏa hoạn đó không liên quan đến tôi”.
"Vậy ư?"
Diệp Phàm vươn nắm đấm đến trước mặt A Lang.
Máu mũi phun trào, A Lang dùng hai tay bịt mũi, đau đến mức kêu lên.
Một đám dàn em há hốc mồm, người này đúng là vua bạo lực mà, nói không vừa ý liền đánh người.
A Lang vừa bịt mũi, vừa nhất quyết không chịu nhận tội: "Cậu Diệp, tôi thật sự không biết”.
“Tốt lắm, tôi thích những người lỳ lợm, như vậy mới thú vị", Diệp Phàm nhếch miệng cười lạnh lẽo, khiến cho mọi người không khỏi thấy sởn da gà.
"A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Diệp Phàm vươn tay bắt lấy vai A Lang, mạnh mẽ vặn một cái
Đó chính là bẻ khớp!
Vẫn chưa hết, sau khi bị trật khớp xương, Diệp Phàm lại dùng sức tiếp tục vặn, khiến cho hắn ta đau đớn nhức óc.
Trên đầu A Lang đổ đầy mồ hôi, hai chân run rẩy đứng không vững.
Cho dù đau đến không chịu nổi thì A Lang vẫn nhất quyết không nhận: “Cậu Diệp, tôi không biết gì hết!”
Diệp Pham gật đầu không nói gì nhưng lại càng mạnh tay hơn, tiếng gào thét xé họng lại vang lên.
"Tôi.. Tôi nói, tôi nói là được, xin cậu Diệp dừng tay”.
Khi Diệp Phàm đang định vươn tay bẻ nốt bên còn lại, tên A Lang cứng đầu này cuối cùng cũng đầu hàng.
Diệp Phàm nhẹ nhàng bỏ tay ra, lạnh lùng nói: "Nói đi, rốt cuộc là ai đứng sau kế hoạch phỏng hóa này, không được bỏ sót chữ nào, nếu có chút gì giấu diếm thì mày có thể lấy giấy chứng nhận khuyết tật đấy!"
Diệp Phàm buông tay, A Lang run lẩy bẩy một lúc rồi nói: "Là Hàn Bách Hào ở nhà họ Hàn, cậu ta đưa cho tôi 300 ngàn để tôi phóng hỏa công trường của công ty thương mại Thiên Bảo ở khu phía Tây thành phố, nói chỉ cần làm vậy là sẽ có tiền".
"Thế thôi? Chỉ vậy à?" Diệp Phàm hỏi tiếp.
A Lang mặt đầy nước mắt nói: "Thật sự chỉ có vậy chúng tôi làm nghề này, chỉ cần có tiền là làm, không hỏi lý do".
Diệp Phàm nhìn sang Lý Thế Hảng, ông ta vội gật đầu nói: "Cậu Diệp, lời này là thật đó, chúng tôi làm việc không hỏi nguồn cơn của người thuê".
Diệp Phàm gật đầu, vậy là đủ rồi, anh đã biết chủ mưu phóng hỏa là ai, việc này không cần làm phiền Hàn Tuyết nhúng tay vào rồi.
Diệp Phàm hỏi: “Tôi muốn anh đứng ra chỉ tội Hàn Bách Hào, có chịu không?"
Mặt A Lang đầy căng thẳng, bán đứng người thuê là điều cấm kỵ nhất, hắn ta rất muốn nói không đồng ý.
Cánh tay bị Diệp Phàm bẻ gãy kia cũng sẽ không đồng ý , dù sao việc này chính là làm hỏng chuyện kiếm ăn của hắn.
Tuy nhiên, lúc này Diệp Phàm rút diện thoại ra, trên màn hình hiển thị đang ghi âm, nói: "Anh không đồng ý cũng được, tôi đưa cái này cho cảnh sát là xong, đợi ngồi tù nốt nửa đời còn lại đi".
"Tôi đồng ý, cậu Diệp, tôi đồng ý".
Thấy đoạn ghi âm trên điện thoại, A Lang vội vàng gật đầu.
Nực cười, lại ngồi tù không bằng chết quách đi cho rồi, tự do mới là quan trọng nhất.
"Ngày mai chờ điện thoại của tôi"
Diệp Phàm lấy số của hắn ta, lại lấy một bản sao trích xuất camera rồi mới quay người rời đi.
Diệp Phàm quay về thương mại Thiên Bảo, anh đưa bản ghi âm và đoạn băng ghi hình cho Hàn Tuyết xem một lượt.
Hàn Tuyết nắm chặt nắm đấm, túc tối nổi ngực phập phồng, căm giận nóí "Độc ác, quả sức độc ác, tôi không ngờ Hàn Bách Hào vì muốn gạt tôi ra mà lại nhẫn tâm điên cuồng như vậy”.
Tối hôm đó, nếu như không có Diệp Phàm thì cậu bé kia chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Đây là giết người phóng hỏa, độc ác đến cùng cực.
Hàn Tuyết cắn răng, cô muốn vì nghĩa lớn hy sinh tình riêng: "Diệp Phàm, chúng ta báo cảnh sát đi, gông cổ Hàn Bách Hào lại".
Nhưng mà Diệc Phàm lại lắc lắc đầu: "Em báo cảnh sát, Hàn Bách Hào thuê người phóng hỏa, phán xét chẳng bao lâu thì người phạm tội chính vẫn là A Lang, có điều, một khi báo cánh sát, em sẽ cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Hàn, bà nội sẽ không bỏ qua cho em, Hàn Húc Đông cũng sẽ hận em đến chết, em còn muốn báo cảnh sát ư?"
Hàn Tuyết tức giận nói: "Vậy cứ nhìn hắn tự do tự tại ngoài vòng pháp luật mà không chịu bất kỳ hình phạt nào ư?”
Diệp Phàm lắc đầu, cười nhẹ: "Đương nhiên là không phải, lúc này Hàn Bách Hào chỉ chăm chăm tống cổ em ra khỏi nhà họ Hàn, độc chiếm quyền hành, nếu đã như vậy chúng ta sẽ dùng những việc này để cắt hết chức quyền của hắn trong nhà họ Hàn, em sẽ nắm toàn bộ nhà họ Hàn, thực hiện nguyện vọng của ông”.
Lúc ông nội Hàn Thiên Bảo còn sống thì người ông yêu thương nhất là Hàn Tuyết, ông vô cùng cưng chiều cô, còn từng nhiều lần nói muốn giao toàn bộ tập đoàn Thiên Bảo vào tay Hàn Tuyết.
Bởi vì trong lớp trẻ của nhà họ Hàn, chỉ có Hàn Tuyết đủ năng lực dẫn dắt nhà họ Hàn lấy tại huy hoàng, mới có thể tiến tới gia tộc hàng đầu thành phố Cảng.
Nhưng ông lại bất chợt xảy ra chuyện, gây nên những lời đồn đại vô căn cứ về sự ra đi của ông.
Dẫn đến việc địa vị của Hàn Tuyết trong nhà họ Hàn sa sút ghê gớm và bị chèn ép.
Trong lòng Hàn Tuyết vô cùng cảm động, cô chủ động đưa tay nắm lấy tay Diệp Phàm: "Anh vẫn còn nhớ nguyên vọng của ông, nếu như không phải do ông từng dặn dò, chịu ức hiếp biết bao lâu nay, tôi đã sớm rời khỏi nhà họ Hàn rồi..”
Diệp Phàm chỉ cười, trở tay nắm trọn bàn tay mềm mại của Hàn Tuyết, nói: "Vì vậy, anh giúp em thâu tóm nhà họ Hàn, giúp nhà họ Hàn thoát khỏi tăm tối, trở nên trong sạch tươi sáng!"