Sở Văn Phi nghĩ mãi không thông nên sau cùng quyết định không thèm nghĩ nữa.
Dù gì trong cả nhà họ Thu này cũng chỉ có mình anh ta họ Sở, Thẩm Cửu Ức lại muốn mời Sở tiên sinh. Ngoài anh ta ra thì còn ai vào đây được nữa?
"Thẩm Cửu Ức này cũng biết cách tạo quan hệ đấy".
"Được rồi, về báo với giám đốc của cậu, ba ngày sau Sở tiên sinh sẽ đưa theo một số người thân thích tới tham dự".
"Tôi hi vọng có thể thấy được thành ý của giám đốc Thẩm".
Sở Văn Phi vờ như không mấy mặn mà, ánh mắt trịch thượng nhìn người đến đưa tin mà nói. Dáng vẻ phong độ đó lại khiến cho người nhà họ Thu lác mắt.
"Ôi khí chất này!"
"Không hổ là con cái nhà giàu, con cái nhà bình thường làm sao có phong độ như thế này được".
Người nhà họ Thu lại thi nhau tán thưởng khiến Thu Mộc Doanh và Vương Xảo Ngọc miệng cười tươi như hoa.
Nhà họ Thu trước đây sóng gió bấp bênh nhưng giờ đây đã biến nguy thành an, cả nhà ai nấy đều mừng rỡ.
___________
___________
Còn Diệp Phong lúc này đương nhiên vẫn không biết công lao của mình bị Sở Văn Phi cướp mất. Có điều dù có biết đi chăng nữa thì anh cũng chẳng quan tâm.
Anh chẳng để tâm người nhà họ Thu nghĩ gì về mình, người anh quan tâm chỉ có mình Thu Mộc Trân mà thôi.
Tối qua nhận được tin Thu Mộc Trân được quay về công ty, cả nhà cô đều vô cùng mừng rỡ. Ông Ba còn đặc biệt khui nắp chai rượu quý từ năm 82 để chúc mừng con gái.
Trước đây Thu Mộc Trân bị ông cụ Thu đuổi ra khỏi gia tộc, đến giờ ông cụ vẫn chưa nói gì với cô. Nhưng chỉ riêng quyết định để cô quay lại công ty của ông cũng đã đủ để chứng minh ông không còn giận đứa cháu gái này như trước nữa.
"Mộc Trân, ông nội đã làm một số việc hơi quá đáng với con".
"Nhưng thực ra trong lòng ông nội vẫn có đứa cháu gái là con. Cho nên, con đừng căm ghét ông nội".
Trên bàn ăn, Thu Lỗi trầm giọng nói với con gái mình.
Thu Mộc Trân gật đầu thật mạnh, mắt hơi ửng đỏ đáp: "Con biết thưa bố".
Thu Mộc Trân chưa bao giờ quên lúc còn nhỏ ông nội thương cô như thế nào. Có món gì ngon, thứ gì hay ông đều chỉ để phần cho cô. Nhưng tiếc rằng chỉ trong ba năm mà thái độ của ông đối với cô đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng Thu Mộc Trân không trách ông nội. Nếu muốn trách thì chỉ trách bản thân cô thiếu sót.
"Được rồi, nói mấy chuyện đó làm gì? Hãy nói những chuyện vui đi. Đợi tháng này Mộc Trân có lương, chúng ta đi du lịch đi", Hàn Lệ đổi chủ đề.
"Ha ha, được chứ!", Thu Lỗi lập tức tiếp lời.
Ba người nhà họ đều vui vẻ, đặc biệt là Thu Mộc Trân đang cười tươi nhất. Hiện giờ ông nội đã tha thứ cho cô, gánh nặng trong lòng cô cũng theo đó mà được dỡ bỏ.
Cũng vào lúc đó, ba người nhà Thu Mộc Trân không để ý tới một bóng người đang yên lặng đứng ở cửa phòng đọc sách. Khuôn mặt với những đường nét thanh tú đang nở một nụ cười vui vẻ.
Tất cả nỗ lực của anh không phải chỉ để người con gái xinh đẹp trước mặt luôn được mỉm cười hay sao?
Đêm đó, có rất nhiều người mỉm cười.
Người nhà Thu Mộc Trân cười, người nhà Vương Xảo Ngọc cũng đang cười.
Toàn bộ người nhà họ Thu đều đang vui mừng vì tai qua nạn khỏi, họ cảm giác cuộc sống này thật tươi đẹp.
Thế nhưng bọn họ nào biết trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Chỉ là đang có người thay bọn họ gồng gánh tất cả.
Diệp Phong cũng không làm phiền bọn họ, một lát sau anh cũng quay lưng rời đi, bóng dáng cô đơn quay vào trong phòng đọc sách.
Nhiều năm như vậy, Diệp Phong vẫn luôn có thói quen ăn cơm tối xong sẽ ở trong phòng đọc sách cho đến tận đêm khuya.
Bao nhiêu lâu nay luôn là như vậy.
Có nhiều khi mỏi mệt, Diệp Phong sẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lẫn trong màu đen của màn đêm là những ánh đèn đường le lói giống như những đốm lửa nhỏ chập chờn bị làn gió đêm thổi bay, nhỏ bé và yếu ớt.
Nhưng Diệp Phong tin rằng ắt sẽ có một ngày những đốm sáng lẻ loi đó sẽ trở nên rực rỡ như những ngọn lửa lớn.
"Sớm thôi, tôi sẽ khiến nhà họ Sở các người phải trả gấp đôi những gì các người nợ tôi và mẹ tôi!"
Ánh mắt Diệp Phong đầy kiên định, siết chặt nắm đấm.
____________
____________
Ngày hôm sau.
Thu Mộc Trân đã đi làm từ sáng sớm. Khu mà cô và Diệp Phong sống cách công ty rất gần, lại còn có xe bus đến tận nơi. Mặc dù chức vụ của Thu Mộc Trân ở công ty là giám đốc, nhưng vì muốn tiết kiệm nên ngày nào cô cũng ngồi xe bus đi làm.
Không còn cách nào khác, một khi đã nghèo thì khổ sở trăm bề. Một mình cô gồng gánh cả nhà bốn miệng ăn, nếu không tiết kiệm thì không được.
Những điều đó Diệp Phong đều nhìn thấy và cảm thấy rất đau lòng.
"Xem ra, nên lấy chút tiền để mua cho Mộc Trân một chiếc xe", nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Thu Mộc Trân đang chen chúc ở trạm xe bus, Diệp Phong thầm tính toán trong lòng.
Còn về chiếc Maserati lần trước thì sớm đã bị người nhà chú Tư kéo đi mất rồi. Người nhà họ Thu đều tưởng rằng đó là sính lễ mà Sở Văn Phi tặng cho Thu Mộc Doanh nên anh cũng không tiện đòi lại.
Có điều nói ra cũng thấy nực cười, người nhà Thu Mộc Doanh kéo chiếc xe đi nhưng không tài nào mở được cửa xe chứ đừng nói là lái xe đi hóng gió. Sau cùng chỉ có thể để chiếc xe đó trong nhà để xe, coi như vật trưng bày.
Tính cách Diệp Phong vốn mạnh mẽ dứt khoát nên sau khi nảy ra ý định thì anh lập tức đi tới ngân hàng Hồng Kỳ gần nhất.
Lúc đó vừa đúng chín giờ sáng.
Ngân hàng vừa mở cửa nên người tới giao dịch vẫn chưa đông. Lúc này, trong sảnh lớn của ngân hàng, mấy nhân viên đang ngồi nhàn rỗi tám chuyện với nhau.
"Cái gì cơ? Ngân hàng Hồng Kỳ của thành phố Vân Châu chúng ta và ngân hàng Hồng Kỳ ở Mỹ đúng là một sao? Tôi còn tưởng chúng ta chỉ là một ngân hàng loại ba cùng tên mà thôi?", Lý Hiểu Hồng vừa mới nhậm chức, cho nên không hiểu biết nhiều về ngân hàng này. Bây giờ nghe đồng nghiệp nói chuyện, cô mới biết chuyện này và kinh ngạc che miệng.
Ngân hàng Hồng Kỳ của nước Mỹ chẳng phải là một trong những ngân hàng lớn nhất thế giới hay sao?
"Hiểu Hồng, đúng là điếc thì không sợ súng. Ngân hàng Hồng Kỳ của chúng ta có chi nhánh tại một trăm năm mươi quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới, giá trị thương hiệu lọt top năm mươi trên thế giới. Đến cả chi nhánh Vân Châu của chúng ta cũng vượt xa các ngân hàng khác, vậy mà cô lại nói chúng ta là ngân hàng hạng ba sao?"
"Cô cũng nên biết, có ba chi nhánh của Hồng Kỳ trên toàn Hoa Hạ này. Ở Vân Châu có một cái, hai cái còn lại, một cái ở Yến Kinh, một cái ở Trung Hải - trung tâm tài chính của cả nước. Có thể vào ngân hàng này làm việc là được tổ tiên phù hộ đấy", Vương Khải Văn hừ một cái rồi nói với cô gái từ nông thôn mới tới này, ánh mắt đầy vẻ coi thường và dè bỉu.
Đúng là cái đồ nhà quê, chẳng có tý hiểu biết nào.
"Không thể như vậy được chứ? Vân Châu chúng ta chỉ là một thành phố hạng ba, tại sao Hồng Kỳ lại mở chi nhánh ở đây?", Lý Hiểu Hồng vẫn cảm thấy khó tin. Một ngân hàng danh tiếng như vậy nếu muốn chọn địa điểm mở chi nhánh thì sẽ chọn những thành phố phồn hoa ở phương Bắc, tại sao lại chọn một thành phố hạng ba xa xôi như thế này chứ?
"Cái đó thì ai mà biết được", Vương Khải Văn cũng không hiểu chuyện này.
"Có điều, tôi nghe những tiền bối trong ngân hàng nói Hồng Kỳ mở chi nhánh ở đây là vì một người".
Cái gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!