Chồng của Thu Mộc Hồng tên là Giang Dương. Nói đến Giang Dương thì cũng chẳng có thành tựu gì lớn, nhiều nhất chỉ được xem là sinh viên giỏi còn đang đi học.
Dù sao chỉ mới khoảng hai mươi tuổi thì có thể có được thành tựu gì cho được? Thế nhưng quan trọng là bố anh ta lợi hại. Giang Dương là con ông cháu cha, bố anh ta có quyền lực không nhỏ ở thành phố Vân Châu. Trước đó không ít phiền toái của tập đoàn nhà họ Thu đều nhờ bố của Giang Dương xử lý giúp. Vì vậy cả nhà họ Thu đều cực kỳ nịnh bợ Giang Dương.
"Diệp Phong, anh còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây khiêng đồ? Mù rồi sao, không biết quan sát gì cả!" Thu Mộc Doanh hét lên với Diệp Phong. Đối với người anh rể là Diệp Phong, cô ta chẳng hề kính trọng chút nào.
Diệp Phong không nói gì, đứng dậy qua đó khiêng đồ giúp. Sắc mặt của hai vợ chồng Hàn Lệ rất khó coi. Cùng là con rể nhà họ Thu, hơn nữa Diệp Phong còn là anh rể mà bây giờ lại bị người ta vênh mặt sai khiến, phải làm chân sai vặt cho em rể. Đương nhiên hai người bọn họ không khống chế được sắc mặt của mình nữa, thầm mắng Diệp Phong là kẻ bất lực, bảo anh đi là cũng đi luôn được.
Nhưng Thu Mộc Trân lại cắn chặt đôi môi đỏ. Người khác không hiểu Diệp Phong, cô hiểu. Cô biết Diệp Phong đang bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của cô. Bây giờ ít nhất thì chỉ có một mình anh mất mặt, nhưng nếu anh phản kháng thì cả nhà bọn họ chắc chắn sẽ càng mất mặt hơn.
"Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng".
"Đây chính là rượu Mao Đài, một chai hơn một nghìn, anh không đền nổi đâu", nhìn thấy Diệp Phong, hai vợ chồng Thu Mộc Hồng cũng vô cùng khinh thường. Giang Dương càng sợ Diệp Phong làm hỏng đồ nên dặn kỹ.
Trong xã hội này, không tiền không quyền, còn là một người ở rể không có tài cán gì thì chẳng có ai coi trọng cả.
Sau khi cả nhà ông năm đến, họ hàng xung quanh vây lên hỏi mấy câu. Dưới sự vây chặt của mọi người, cả nhà ông năm được hai mẹ con Vương Xảo Ngọc nhiệt tình dẫn về phía phòng lớn.
"Hồng Hồng, con, Dương Dương và bố mẹ con ngồi xuống ghế sô pha này uống nước trước đi. Đợi đủ người rồi chúng ta lại đến khách sạn".
"Cần gì thì cứ việc nói, đừng khách sáo với cô tư, cứ coi như nhà mình vậy", hai người Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh rất nhiệt tình, vừa đi còn vừa giữ tay Giang Dương không buông, dáng vẻ như đang cầm tay con rể mình vậy.
"Hả?"
"Sao hết chỗ rồi?"
Mẹ con Thu Mộc Doanh dẫn cả nhà ông năm đến đại sảnh, phát hiện trên ghế sô pha đã hết chỗ.
"Cô tư, em Doanh Doanh, không cần phiền phức như vậy đâu. Cháu và Tiểu Hồng đứng là được, dù sao sắp đi khách sạn rồi", Giang Dương khách sáo nói.
"Như vậy sao được?"
"Cháu là khách quý, sao có thể để cháu đứng được", Vương Xảo Ngọc trợn mắt từ chối. Sau khi nhìn quanh một lượt, bà ta đưa mắt nhìn đến bốn người Thu Mộc Trân. Lúc này Diệp Phong vừa dọn xong đồ đạc, đang chuẩn bị ngồi về chỗ mình.
"Mộc Trân, kia gì, nhà cháu ngồi lâu lắm rồi, nhường chỗ cho người khác ngồi đi. Tiểu Hồng và Dương Dương vừa tới, lại đó ngồi nghỉ", Vương Xảo Ngọc cất tiếng.
Con gái bà ta, Thu Mộc Doanh lập tức kéo Diệp Phong ra ngoài, bắt anh đứng sang bên cạnh.
Tuy rằng không bằng lòng, nhưng chủ nhân đã lên tiếng thì cả nhà Thu Mộc Trân cũng chỉ có thể nhường chỗ, để cả nhà ông Năm ngồi xuống.
Trong phút chốc, khắp đại sảnh nhà họ Thu chỉ có nhà Thu Mộc Trân đứng đó, mấy nhà còn lại ngồi đó vừa nói vừa cười, trông rất là náo nhiệt.
Mấy người Hàn Lệ cũng ngại mất mặt, dứt khoát đi ra ngoài đợi.
"Nhà ông Tư xem thường chúng ta. Nhà ông cả ông Hai đều ngồi đó, sao tự dưng chỉ bảo nhà chúng ta nhường chỗ cho nhà ông Năm?"
"Đây không phải là định làm nhục chúng ta sao?" Trong sân, Hàn Lệ cảm thấy uất ức nên tức giận gào thét.
Bố của Thu Mộc Trân, ông Ba Thu cũng không nói gì, chỉ đứng đó thở dài.
Diệp Phong cúi đầu, mặt không hề có chút cảm xúc nào.
"Đều là do kẻ bất lực như cậu nên cả nhà chúng tôi mới bị mất mặt theo".
"Cậu nhìn Giang Dương người ta đi, sau đó thì nhìn lại bản thân cậu kìa!"
"Sao số của tôi lại khổ thế này, có chồng thì chồng không phấn đấu, có con rể thì con rể cũng là kẻ bất lực", lúc này, Hàn Lệ trút hết nỗi uất ức của mình lên người Diệp Phong, tức giận mắng anh.
"Đủ rồi!"
"Mẹ thấy chúng ta còn chưa đủ mất mặt sao?" Rốt cuộc Thu Mộc Trân cũng không nhịn được nữa, sự kiềm nén lâu như vậy liền bùng nổ vào lúc này.
"Phải, Diệp Phong quả thật bình thường, chẳng có tài cán gì, là kẻ bất lực, không có tiền đồ. Nhưng mẹ à, sao mẹ không tự hỏi lại mình, hỏi lại bố con, hỏi lại con gái của mẹ xem, chúng ta có tiền đồ sao, chúng ta có năng lực sao? Cả nhà chúng ta, phàm chỉ cần một người có tiền đồ thì sẽ bị làm nhục như ngày hôm nay sao?"
Thu Mộc Trân gầm nhẹ. Cô cố gắng làm cho giọng nói của bản thân không nghẹn ngào, thậm chí còn cắn răng không cho nước mắt chảy ra. Nhưng Diệp Phong vẫn nhìn thấy, cô gái độc lập kiên cường này lại khóc sau khi chịu đủ sự khuất nhục suốt ba năm.
Cô rơi nước mắt chạy khỏi phòng lớn, chạy ra khỏi nhà họ Thu.
"Ông ba Thu, ông xem đứa con gái ngoan ông dạy kìa. Chưa nói đến việc lấy một thằng bất lực khiến chúng ta mất mặt cùng, bây giờ nó lại còn hét vào mặt chúng ta nữa?"
"Tôi không chịu nổi cuộc sống này nữa..." Hàn Lệ ăn vạ ở đây, nhưng vợ chồng hai người đều không chú ý rằng Diệp Phong đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!