Sau khi Lâm Thiến và Vương Vũ rời đi, nơi tổ chức buổi đấu giá đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sau đó, các vật phẩm đấu giá tiếp tục lần lượt xuất hiện. Người chủ trì đấu giá rất mong chờ người đàn ông đeo mặt nạ kia sẽ tham gia lần nữa, nhưng rốt cuộc đành phải ôm nỗi thất vọng.
Sau khi đấu giá thành công đôi giày cao gót đế đỏ, người đàn ông bí ẩn ấy chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc xa, không có bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng Thu Mộc Trân vẫn luôn kín đáo đưa mắt quan sát đối phương.
Đã có lúc, Thu Mộc Trân thật sự nghĩ rằng người kia chính là Diệp Phong.
Bất kể là giọng nói hay vóc dáng, đều giống anh vô cùng.
Nhưng rốt cuộc, cô vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
“Gần đây mình bị gì ấy nhỉ, chỉ toàn nghĩ những điều không thực tế!”
“Làm sao người đó là Diệp Phong được cơ chứ”.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Thu Mộc Trân đã không tiến đến để xác nhận.
Cô hiểu rất rõ về Diệp Phong. Anh xuất thân từ nông thôn, chỉ là một người rất đỗi bình thường. Làm sao Diệp Phong lại sở hữu vẻ uy phong và sự hào phóng như người đàn ông trước mặt cô được.
“Khí chất, đúng là kém rất xa”.
Thu Mộc Trân nhìn đôi cao gót và cây trâm ngọc trong lòng mình. Tuy rất thích chúng, nhưng cô không thể tham lam. Thứ nên lấy, tất nhiên cô sẽ lấy. Thứ không nên nhận, chắc chắn cô cũng không cần.
“Đợi đến khi kết thúc buổi đấu giá này, mình sẽ trả cho anh ta”.
Thu Mộc Trân không từ chối thẳng thừng trước đám đông vì sợ làm đối phương mất mặt và khó xử. Chỉ vậy mà thôi. Cô không hề có suy nghĩ quá giới hạn nào khác.
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi đấu giá đã sắp kết thúc rồi. Ban tổ chức đã giới thiệu đến vật đấu giá cuối cùng, là một chiếc ô tô.
“Tin chắc rằng mọi người đều từng nghe câu nói này: Không sợ BMW và Land Rover, chỉ sợ Volkswagen có chữ ở đuôi xe”.
“Phải, đây chính là món đồ đấu giá cuối cùng, mẫu xe sang có thiết kế đơn giản nhất của Volkswagen - Phaeton”.
…
“Xa hoa một cách giản dị, tin chắc rằng, mẫu xe này sẽ rất được lòng những người sống đơn giản!”
Sau khi người chủ trì dứt lời, hầu hết những người đang có mặt ở đây đều hướng mắt về Diệp Phong.
Mà Diệp Phong cũng không phụ kỳ vọng của họ, ra giá ngay lập tức.
Vừa khéo, anh cũng đang định mua một chiếc ô tô. Bây giờ mua luôn cho đỡ phiền, xe về tay, anh cũng làm được chút việc thiện.
Có lẽ do trước đó đám đông quá chấn động trước sự vung tiền của Diệp Phong, nên sau khi anh ra giá thì chẳng ai tham gia nữa. Người chủ trì còn nghĩ rằng có các đại gia tham gia đấu giá thì món đồ sẽ bán được với giá cao. Ngờ đâu khéo quá hóa vụng, Diệp Phong đã mua được chiếc xe sang trọng đáng giá hàng triệu tệ này với một cái giá khá thấp. Một lần nữa, anh tặng nó cho Thu Mộc Trân.
“Ôi vãi!”
“Chiếc ô tô bạc triệu ấy cũng tặng cho người đẹp”.
“Ngầu quá!”
“Thế này mới đúng là tán gái!”
Cả hội quán lại bùng nổ chỉ trong nháy mắt. Có rất nhiều đại gia đang cảm thấy hổ thẹn không bằng. Họ cũng thích gái xinh đấy, nhưng chắc chắn họ không dám ngông cuồng vung tiền qua cửa sổ như người đàn ông bí ẩn trước mặt.
“Òa!”
“Ngưỡng mộ quá!”
“Ước gì người được tặng là tôi thì hay biết mấy!”
Nhiều người phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt đầy hâm mộ và ghen tị.
Thu Mộc Trân lại một lần nữa trở thành trung tâm của sự chú ý. Có không ít cậu ấm đưa mắt ngắm nhìn người con gái xinh đẹp tuyệt trần kia, trong lòng lại lặng lẽ thở dài.
“Tiếc quá. Cô ấy xinh đẹp như vậy, mà đã trở thành người đầu gối tay ấp với kẻ khác rồi!”
Hầu như ai cũng nghĩ rằng, trước sự tấn công mạnh mẽ của Diệp Phong, cô gái mặc đầm tím chắc chắn sẽ rung động. Biết đâu đêm nay, cô sẽ đi theo người đàn ông ấy không chừng.
“Buổi đấu giá đã thành công tốt đẹp, tất cả số tiền thu được sẽ dùng để quyên góp”.
“Nhưng trước khi hạ màn, tôi muốn đại diện nhà đấu giá Vân Hải, gửi lời cảm ơn sự ủng hộ của vị tiên sinh giấu mặt dành cho chúng tôi”.
“Không biết chúng tôi nên xưng hô như thế nào ạ?”, người chủ trì đột ngột cất tiếng hỏi.
Nhất thời, tất cả đều nhìn về phía ấy, Thu Mộc Trân cũng trở nên căng thẳng.
“Tôi, họ Sở”.
Sau khi anh dứt lời, ánh mắt của Thu Mộc Trân đã trở nên ảm đạm hẳn.
Quả nhiên, là do cô nghĩ quá nhiều rồi.
“Sở tiên sinh, tối nay anh đã chi ra một khoản tiền rất lớn và mua những món đồ với giá cao. Anh không cảm thấy xót sao?”, rất rõ ràng, người chủ trì muốn trò chuyện làm quen với vị khách quý này, cố tình để Diệp Phong có cơ hội phát biểu sau khi kết thúc buổi đấu giá.
Việc nên làm thì vẫn làm, Diệp Phong cũng bước lên sân khấu theo lời mời của người chủ trì.
“Xót à?”, đứng trên sân khấu, anh khẽ lắc đầu cười.
“Vì sao phải xót?”
“Tiền mà không tiêu thì có khác gì giấy lộn? Tiêu tiền mới thể hiện được giá trị của đồng tiền”.
“Huống chi, tối nay tôi chỉ tiêu một, hai triệu mà thôi. Khoản tiền ấy với tôi có lẽ chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với những người dân nghèo khó ở vùng núi xa, đó là cọng rơm cứu mạng họ khi rơi xuống nước, là nguồn suối trong lành khi lạc lối giữa sa mạc”.
“Uống nước nhớ nguồn. Khi đã ăn no mặc ấm, tôi vẫn khắc khoải nhớ đến bà con ở vùng núi khó khăn”.
“Cảm ơn ban tổ chức đã cho chúng tôi cơ hội để trao gửi yêu thương. Tôi rất sẵn lòng cùng mọi người cùng tiến về bến bờ hạnh phúc. Chúng ta đều là những người theo đuổi ước mơ”.
Tiếng vỗ tay vang dậy như sấm rền.
“Ôi vãi!”
“Cảm động quá!”
“Đây mới đúng là người có tiền này!”
“Đây mới chính là cảm nhận của mọi người!”
“Tôi khóc luôn rồi, còn cô thì sao?”
“Phát biểu hay quá!”
Những lời dõng dạc này của Diệp Phong khiến phẩm cách trong anh bỗng chốc tăng cao, cả đại sảnh cũng trở nên sôi sục thêm lần nữa.
Ngay cả “ông trùm” Lý Nhị của Vân Tông nghe xong cũng thầm chửi tục trong lòng.
Ông ta nghĩ bụng, Tiểu Sở tiên sinh đúng là đáng nể.
Với tư tưởng thế này, anh mà không thể làm nên việc lớn thì liệu còn ai làm được cơ chứ?
“Đối với tôi, hôm nay là một đêm vô cùng đáng nhớ”.
“Bởi vì trong buổi tối hôm nay, tôi đã giúp đỡ được những đứa trẻ đáng yêu nhất ở miền núi, và quen được cô gái xinh đẹp nhất trần đời!”
Giọng nói của Diệp Phong tiếp tục vang lên. Anh đứng chắp tay, ánh mắt kiên định tìm đến bóng hình Thu Mộc Trân giữa đám đông bên dưới và chẳng hề rời mắt khỏi cô.
Gương mặt Thu Mộc Trân đã đỏ lựng. Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phong.
“Thưa cô, Sở tiên sinh đã chi một số tiền rất lớn chỉ vì một nụ cười của cô. Không biết cô có thể lên sân khấu và chia sẻ cảm xúc của mình hay không?”
Người chủ trì rất thông minh, đã nhân cơ hội này mời Thu Mộc Trân bước lên.
Những người xung quanh bắt đầu hò reo.
“Ở bên nhau!”
“Đến với nhau đi!”
…
“Ở bên nhau đi nào!”
Ai cũng thích góp vui, trong chốc lát, cả hội quán đã trở nên ồn ã.
Cuối cùng, Thu Mộc Trân đành bước lên sân khấu với gương mặt đỏ bừng.
Khi ai nấy đều nghĩ rằng cô gái này sẽ đến bên đối phương và mối duyên này chuẩn bị chớm nở, thì Thu Mộc Trân lại cúi đầu xin lỗi: “Sở tiên sinh, đêm nay, rất cảm ơn ý tốt của anh”.
“Nhưng xin lỗi, tôi e rằng mình không thể đón nhận, chỉ vì anh không phải là Diệp Phong”.
Sau khi dứt câu, Thu Mộc Trân đã xoay người chạy đi, để lại sau lưng sự lặng thinh ngột ngạt.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Diễn biến của sự việc hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của họ.
Nhìn theo bóng lưng Thu Mộc Trân, Diệp Phong chỉ biết cười khổ.
Nói thật lòng, vừa nãy, anh đã chuẩn bị cởi mặt nạ ra rồi. Anh muốn đứng trước mặt công chúng và nói với cô rằng, anh là Diệp Phong, là người đàn ông của Thu Mộc Trân, anh có thể trao cho em mọi điều tốt đẹp nhất.
Nào ngờ, Thu Mộc Trân đã không cho Diệp Phong cơ hội tiết lộ thân phận của mình.
Nhưng cũng nhờ vậy, Diệp Phong mới càng thêm trân trọng người con gái tuyệt vời này.
Thu Mộc Trân đã rời đi, Diệp Phong nán lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh toan bước xuống sân khấu, chuẩn bị ra về.
Nhưng không ngờ khi Diệp Phong bước xuống, có một người phụ nữ chẳng biết từ đâu lao đến và cởi phăng lớp mặt nạ của anh.
Chỉ trong tích tắc, khuôn mặt của Diệp Phong đã bại lộ trước đám đông.
“Mẹ nó!”
“Quả nhiên là anh!”
“Ban nãy do ánh đèn mờ quá nên tôi không nhận ra. Anh vừa lên sân khấu là tôi thấy quen mặt ngay. Lớp mặt nạ xấu xí của anh bị tôi tháo xuống rồi, để tôi xem anh diễn tiếp như thế nào!”
Diệp Phong không nói nên lời khi nhìn thấy cô ta.
Con đàn bà chết tiệt này đúng là âm hồn dai dẳng, còn chưa chịu đi cơ đấy?
Đúng vậy, người phụ nữ đanh đá vừa rống lên chính là Lâm Thiến - kẻ vừa phải rời khỏi đây một cách ê chề.
Sau khi rời đi, Lâm Thiến càng nghĩ càng thấy ấm ức. Rõ ràng tối nay cô ta muốn diễu võ dương oai trước mặt Thu Mộc Trân, muốn đánh gục nhuệ khí của đối phương. Nhưng không ngờ cuối cùng, chính cô ta mới là kẻ mất sạch thể diện trước mặt bàn dân thiên hạ.
Thế nên Lâm Thiến không cam tâm, bèn lén lút quay trở lại. Cô ta đoán được kẻ thần bí kia có ý với Thu Mộc Trân từ nãy rồi. Lâm Thiến muốn đợi đến lúc Thu Mộc Trân không cưỡng lại được sự theo đuổi của Diệp Phong, sau đó mê mẩn ngã vào vòng tay đối phương. Khi hai người đó ôm hôn nhau, cô ta sẽ chụp ảnh lại, rồi gửi cho người thân và bạn bè của Thu Mộc Trân. Cô ta sẽ nói với họ rằng Thu Mộc Trân ngoại tình, lang chạ với người đàn ông khác, hòng hủy hoại thanh danh của đối phương.
Nhưng phản ứng của Thu Mộc Trân lại khác xa dự tính của Lâm Thiến. Cô ta cũng không ngờ Thu Mộc Trân có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của người đàn ông ấy.
May mà, cô ta vẫn không uổng công khi quay lại.
Bấy giờ, Lâm Thiến đang bật cười đầy hung tợn.
“Kẻ rác rưởi như anh đến đây ra vẻ giàu có thích chí quá nhỉ?”
“Đợi đấy. Đêm nay tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt!”
Lâm Thiến cười khẩy, đoạn nhảy lên sân khấu, cướp micro của người chủ trì rồi chỉ vào Diệp Phong, dõng dạc nói: “Các vị đều bị anh ta gạt rồi”.
“Gì mà xa hoa nhưng giản dị? Gì mà ưu tú giàu có? Là một kẻ bỏ đi thôi!”
“Anh ta chỉ là một kẻ thất bại, nghèo xơ nghèo xác!”
“Không có tiền, một xu cũng không có”.
“Anh ta là một kẻ thất bại từ đầu đến chân mà thôi!”
Từng câu từng chữ của Lâm Thiến như tảng đá ném xuống biển khơi, làm dậy nên sóng cả.
“Gì cơ?”
“Cô nói thật sao?”
“Không được đặt điều đâu đấy!”
Người chủ trì cũng đang rất hoảng loạn. Nếu lời của Lâm Thiến là thật, vậy buổi đấu giá tối nay sẽ trở thành trò cười và làm ảnh hưởng nặng nề đến danh tiếng của nhà đấu giá.
“Tất nhiên là thật!”
“Sáng nay, tôi và chồng đi rút tiền đã chạm mặt anh ta”.
“Lúc ở ngân hàng, anh ta cũng y như bây giờ. Nghèo xơ xác mà còn tỏ vẻ giàu sang, làm giả thẻ đen vàng của ngân hàng Hồng Kỳ rồi còn huênh hoang bảo muốn rút hết tiền mặt ở đấy”.
“Kết quả là chẳng có xu nào trong thẻ của anh ta cả”.
“Nếu ban tổ chức không tin thì có thể kiểm tra xem trong thẻ anh ta có đồng nào không”.
“Anh ta mà giàu thật thì đã chẳng mặc bộ quần áo bán ở vỉa hè như thế”.
“Đây chỉ là một kẻ nghèo khổ mà thôi, mọi người bị lừa rồi”.
Những câu này của Lâm Thiến lập tức khiến đám đông trở nên ầm ĩ.
“Mẹ nó!”
“Chẳng lẽ là thật?”
“Tên đại gia này từ nãy đến giờ chỉ giả vờ thôi à?”
“Không lẽ anh ta nghèo thật sao?”
“Thảo nào lại ăn mặc tầm thường như vậy. Ai gả cho hạng đàn ông này thì đúng là xui xẻo!”, thái độ của quần chúng đổi chiều ngay tức khắc.
Nụ cười trên khuôn mặt người chủ trì cũng biến mất. Nghiêm mặt nhìn Diệp Phong, người chủ trì lạnh lùng nói: “Sở tiên sinh, theo quy định, mời anh đưa thẻ ngân hàng để nhân viên tiến hành kiểm tra, xem anh có đủ khả năng thanh toán hay không”.
“Ha ha”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!