Diệp Phong và Thu Mộc Trân đã về đến nhà, nhưng vừa về tới không lâu thì Thu Mộc Trân lại nhận được điện thoại của nhà họ Thu.
"Cái gì?"
"Nhà thím Tư bị bắt sao?"
"Bốn người nhà họ đều bị nhốt lại rồi!"
"Sao có thể như vậy? Mới lúc nãy họ còn lái xe đi hóng gió mà?"
Sau khi biết tin, Thu Mộc Trân vô cùng kinh ngạc, thất thanh đáp.
Chỉ cảm thấy mọi việc trên đời đúng là vô thường, đôi khi phúc và họa chỉ cách nhau trong gang tấc.
Mới lúc nãy còn lái chiếc xe triệu tệ đi hóng gió cứ ngỡ như đứng trên đỉnh thế giới mà giờ đã bị cảnh sát nhốt lại rồi?
Sự tương phản đó khiến Thu Mộc Trân cảm thấy cuộc đời này thật khó lường.
Diệp Phong ở bên cạnh đang xem TV, nghe Thu Mộc Trân nói chuyện điện thoại, anh đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu.
Một lát sau Thu Mộc Trân đã cúp máy, Diệp Phong hỏi cô bác Cả đã nói gì.
"Không có gì, bác Cả chỉ nói lát nữa chú Tư sẽ gọi điện cho tôi, bảo tôi khai báo thành thật".
"Anh nói xem nhà chú Tư phạm tội gì thế? Sao lại lên đồn rồi?"
Diệp Phong an ủi cô: "Không sao, em đi nghỉ đi, lát nữa để anh nhận điện thoại cho".
Chỉ một lát sau, điện thoại quả nhiên đổ chuông, Diệp Phong vừa nhấc máy thì tiếng mắng chửi ngoa ngoắt của Vương Xảo Ngọc đã vang lên.
"Thu Mộc Trân, cái đồ sao chổi này, cả nhà tôi đều bị cô hại rồi".
"Xe ăn trộm mà cô cũng dám rước về à? Lại còn cho chúng tôi lái? Cô đúng là đồ cáo già cố tình gài bẫy hại chúng tôi!"
"Mau, cô mau khai báo với cảnh sát. Chiếc xe đó là của cô, chúng tôi chỉ mượn đi vài vòng. Cả nhà tôi không biết gì hết, không liên quan gì đến chuyện này hết".
"Đã nghe thấy chưa?"
Vương Xảo Ngọc hung hăng quát.
Nhưng Diệp Phong lại tỏ ra không hiểu chuyện gì, anh đáp: "Thím tư, thím nói chậm thôi, cái gì mà xe của chúng tôi? Nhà tôi làm gì có xe, Mộc Trân toàn phải ngồi xe bus đi làm mà. Thím Tư, có phải thím tuổi cao nên hồ đồ rồi không?"
"Tiên sư, Diệp Phong, anh đàn bà vừa thôi! Bớt diễn đi, chiếc Phaeton đó anh không biết chắc?", nghe thấy giọng Diệp Phong, Thu Mộc Doanh ở đầu dây bên kia không nhịn được mà quát vào điện thoại.
"Ồ, Phaeton sao, giờ nhớ rồi nè", Diệp Phong tỏ vẻ như vừa tỉnh ngộ, nói tiếp: "Chính là chiếc xe mà hôm nay thím Tư khoe mới tậu được sao, đáng giá cả triệu tệ ấy chứ. Nhà mấy người chẳng tốn đồng nào cũng có được xe xịn, quá oách. Nhà thím Tư lợi hại thật, tự nhiên có được món hời lớn như vậy. Chúc mừng, chúc mừng!"
"Chúc mừng cái đầu anh! Diệp Phong, tôi cảnh cáo anh, cảnh sát đang nghe đấy, anh đừng có mà nói nhằng!", Thu Mộc Doanh quát lên giọng chua loét, mấy người nhà cô ta đều phát hoảng lên rồi.
"Tôi đâu có nói nhằng, lẽ nào chiếc xe này không phải của nhà em họ sao? Tối nay cả nhà em họ còn lái xe đi hóng gió mà, ai nhìn cũng thấy ngưỡng mộ".
"Cái gì mà xe hơi bạc triệu, trừ phi nhà em họ muốn tặng cho chúng tôi. Không thì với thân phận chúng tôi nào có phúc ngồi lên nó. Em họ à, nói với chú Tư thím Tư là tấm lòng của họ anh xin nhận. Có điều chiếc xe triệu tệ này vẫn nên để nhà em giữ lại đi hóng gió nha, oai quá là oai".
Trên ghế sô pha, Diệp Phong vắt chân chữ ngũ, thản nhiên nói.
Nghe lời Diệp Phong nói, Vương Xảo Ngọc ở đầu bên kia tức muốn chết.
"Diệp Phong, tên khốn nạn này, mày thử nói láo thêm câu nữa xem? Tao sẽ xé rách cái miệng chó của mày ra!"
"Chiếc xe này không phải do chúng tôi mua~"
Hai mẹ con Vương Xảo Ngọc vẫn gào thét.
"Đúng đúng đúng, không phải họ mua đâu. Một đồng họ cũng không bỏ ra thì sao có thể gọi là mua được? Chỉ có thể là tậu ở đâu đó về thôi", Diệp Phong càng nói càng mập mờ. Bốn người nhà Thu Mộc Doanh nhìn viên cảnh sát phía trước đang sầm mặt lại thì sợ muốn bĩnh ra quần.
Bọn họ vẫn còn muốn chửi mắng Diệp Phong nhưng viên cảnh sát đã đập bàn, có vẻ như đã tức lắm rồi.
"Đủ rồi!'
"Cả nhà là lũ trộm xe, lại còn muốn bắt nạt người vô tội, muốn vu cho người khác chết thay phải không?"
"Cả nhà các người trong xã hội này đúng là con sâu làm rầu nồi canh, cần phải trừng trị!"
"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi thực sự không đi trộm xe mà ~", giọng Thu Lạc như cầu xin. Mấy người nhà bọn họ đều sợ hãi đến nỗi run lẩy bẩy.
"Còn không nhận tội, người ta đã nói rồi. Chiếc xe hơn triệu tệ mà các người không cần bỏ ra đồng nào cũng có được, không phải trộm cắp thì chẳng lẽ là nhặt được của rơi?"
"Lại còn cứng miệng?"
Những lời Diệp Phong vừa nói viên cảnh sát đều nghe thấy rõ ràng. Do vậy, viên cảnh sát giờ đã đi đến kết luận chiếc xe này là do đám người này trộm cắp mà có.
"Đồng chí cảnh sát, xin đừng nghe tên khốn đó nói láo".
"Hắn ta chính là một tên phế vật, ghen tỵ với cuộc sống của chúng tôi nên cố tình nói vậy để hãm hại chúng tôi".
"Chiếc xe này là của nhà hắn, có trộm thì cũng là hắn trộm, thực sự không liên quan gì đến chúng tôi".
Vương Xảo Ngọc kêu khóc om sòm.
Còn những người khác cũng sắp khóc đến nơi. Đây là chuyện gì vậy? Rõ ràng đang vui vẻ lái xe đi hóng gió, vậy mà tự nhiên bị gô cổ lên đồn. Giờ thì hay rồi, cả nhà bốn người đều bị bắt giữ. Chỉ trong hai ngày mà lên voi xuống chó, mất mặt như thế này thì làm sao dám ngẩng mặt lên nhìn đời nữa!
Nếu chuyện giám đốc đi trộm xe truyền ra ngoài thì sống làm sao được?
Hơn nữa, ngày mai bọn họ còn phải cùng Sở Văn Phi đến khách sạn Vân Cảnh dự tiệc của nhà họ Thẩm. Nếu như không đến rồi chọc giận Thẩm Cửu Ức thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
"Đều tại bà đấy đồ tham lam".
"Nếu không phải bà tậu chiếc xe này về, lại còn đòi ra ngoài hóng gió ra oai thì làm gì có chuyện chúng ta bị bắt!"
"Mụ đàn bà tham lam làm hỏng chuyện của tôi!", Thu Lạc càng nghĩ càng tức giận, sau cùng tát cho Vương Xảo Ngọc một cái khiến bà ta ngã lăn ra đất.