“Bố nó à, làm sao đây?”  

             “Không lẽ Diệp Phong thật sự là nhân vật tầm cỡ tiếng tăm nào đấy!”  

             “Trước đây chúng ta đối xử với Diệp Phong như vậy, bây giờ cậu ta phát tài rồi, chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta”, vợ ông Năm hơi hoảng hốt. Những người khác thì mặt mũi tái nhợt, trong lòng sợ hãi vô cùng.  

             “Hừ, nhân vật tầm cỡ cái con khỉ!”  

             “Người họ mời là Văn Phi. Hai đứa nó chỉ thơm lây từ Văn Phi và Doanh Doanh nhà tôi thôi”, Vương Xảo Ngọc bực bội mắng.  

             “Tôi nghĩ, chắc chắn là giám đốc Thẩm cho người lái xe đến nhà họ Thu để đón chúng ta. Hai đứa khốn kiếp ấy tự nhận là vợ chồng Sở tiên sinh, thay thế Văn Phi và Doanh Doanh”.  

             “Mấy tên thuộc hạ thấp kém làm gì quen biết Văn Phi nhà tôi. Tên rác rưởi ấy bịa đặt một tí là lừa được ngay”.  

             “Đúng rồi, nhất định là thế!”  

             “Nếu mọi người không tin thì cứ chờ đi, giám đốc Thẩm sẽ trở ra. Sau khi phát hiện Diệp Phong và Thu Mộc Trân là kẻ mạo danh, họ sẽ đến xin lỗi Văn Phi và mời chúng ta vào trong”.  

             Thoạt đầu Vương Xảo Ngọc chỉ suy đoán thế thôi. Nhưng bà ta càng nói càng tự cảm thấy đáng tin.  

             “Đúng vậy, chắc chắn là ả đê tiện Thu Mộc Trân mạo danh cháu”.  

             “Nếu không thì chị ta làm gì được nhiều người tôn kính như vậy chứ?”  

             “Diệp Phong còn kinh tởm hơn. Rõ ràng là một kẻ nhà quê họ Diệp mà dám mạo danh chồng cháu, tự xưng là Sở tiên sinh?”  

             “Mẹ kiếp, đúng là không biết xấu hổ!”  

             Thu Mộc Doanh hung hăng chửi rủa.  

             Đám người ông cụ Thu không lên tiếng. Tuy rằng phỏng đoán của Vương Xảo Ngọc không phải là không có cơ sở, nhưng đó cũng chỉ là đoán mà thôi. Trừ phi lát nữa Thẩm Cửu Ức thật sự đến xin lỗi và mời họ vào trong, bằng không thì suy đoán này không thể khiến họ tin tưởng và nghe theo được.  

             “Hầy”.  

             “Về thôi”.  

             “Còn mặt dày đứng ở đây chờ à, chưa đủ mất mặt sao?”  

             Sau khi Diệp Phong và Thu Mộc Trân vào trong, người nhà họ Thu vẫn đứng ở đấy chờ thêm một lúc, khiến người đi đường đều nhìn họ bằng ánh mắt tò mò. Cuối cùng, ông cụ Thu không chịu được nữa, bèn dợm bước quay về.  

             “Ấy, đừng về mà”.  

             Vương Xảo Ngọc không cam tâm, chưa chờ được nhà họ Thẩm mà lại về thì gia đình họ sẽ mất mặt chết mất.  

             Nhưng những người khác không thể kiên nhẫn nữa, đều bỏ về theo ông cụ Thu.  

             “Ông Thu, đừng đi”.  

             Đúng lúc này, từ đằng sau vang lên tiếng gọi. Thẩm Phi nhễ nhại mồ hôi, chạy về phía họ với vẻ mặt áy náy.  

             “Chào ông Thu. Ông đã đến đây rồi thì đừng đi vội”.  

             “Còn Mộc Doanh nữa, cô cũng thật là. Chúng ta quen biết bao nhiêu năm nay, cô đến đây sao lại không báo với tôi một tiếng chứ?”  

             Nghe hắn nói vậy, suýt nữa Thu Mộc Doanh đã tức chết.  

             Chẳng lẽ vừa rồi Thẩm Phi không hề trông thấy cô ta à!  

             Nhưng sự thật đúng là như thế. Khi nãy Thẩm Phi lo tiếp đón Diệp Phong, chẳng rỗi hơi bận tâm kẻ khác. Lúc ấy Sở Văn Phi còn huênh hoang bảo mình là Sở tiên sinh, là con trai của Sở Dương gì đấy. Chỉ là con cháu của một gia tộc hạng ba thôi, Thẩm Phi quen biết thế quái nào được, dĩ nhiên sẽ không ngó ngàng đến rồi.  

             “Nào, mời vào trong”.  

             “Mọi người đều là người nhà của Sở tiên sinh, nên cũng là khách quý của khách sạn Vân Cảnh. Để mọi người đợi lâu như vậy, thật ngại quá”.  

             Thẩm Phi cười ha ha, áy náy nói.  

             Nghe vậy, Vương Xảo Ngọc bèn vui vẻ, đắc ý quay sang nhìn người nhà họ Thu.  

             “Ha ha”.  

             “Sao nào, tôi đoán đúng rồi nhé. Tên rác rưởi ấy quả nhiên là mạo danh con rể tôi”.  

             “Cậu Thẩm đã nói rồi đấy, chúng ta là người nhà của Văn Phi nên cũng là khách quý”.  

             “Ha ha”.  

             Vương Xảo Ngọc cười hài lòng, bước đi cũng nghênh ngang hơn.  

             Sự tình chuyển biến, Sở Văn Phi vừa nãy còn vô cùng mất mặt, nay lại bày ra vẻ uy nghiêm và không hài lòng.  

             “Thẩm Phi à, anh có biết vừa rồi anh hành xử rất không phải phép hay không?”  

             “Đây là cách anh tiếp đãi khách quý sao?”  

             “May mà đây là tôi đấy. Nếu người bị đối xử lạnh nhạt là bố tôi, thì chắc chắn ông ấy đã nổi giận từ lâu rồi. Anh có biết không hả?”  

             Sở Văn Phi trưng ra vẻ dạy bảo, dùng giọng điệu phê bình để nói với Thẩm Phi.  

             “Phải phải, đúng là ban nãy chúng tôi đã làm sai”, ngoài miệng cười hề hề, nhưng trong lòng Thẩm Phi thì đang ra sức mắng chửi.  

             Chỉ là con cháu của một gia tộc hạng ba mà dám ra oai trước mặt Thẩm Phi hắn ư?  

             Nếu không vì kiêng nể Sở tiên sinh thì Thẩm Phi đã đá bay Sở Văn Phi từ lâu rồi.  

             Nhưng đối phương là thân thích của Diệp Phong, dĩ nhiên Thẩm Phi không dám đắc tội. Hắn đành phải tươi cười hối lỗi, đưa đám người Sở Văn Phi và Thu Mộc Doanh vào sảnh.  

             Dẫu vậy, Thu Mộc Doanh vẫn bực bội chất vấn Thẩm Phi: “Mấy nhân viên phục vụ khi nãy đâu? Tại sao họ không ra đây đón tiếp chúng tôi vậy?”  

             “Cả mấy vị lãnh đạo của khách sạn Vân Cảnh nữa, sao họ không cùng anh đến xin lỗi chúng tôi?”  

             Ban nãy Thu Mộc Trân và Diệp Phong được rất nhiều người kính cẩn nghênh tiếp, oai phong biết là bao. Nhưng đến lượt bọn họ thì chỉ có mỗi Thẩm Phi ra đón, đương nhiên là Thu Mộc Doanh không vừa lòng.  

             “Chẳng lẽ tôi và Văn Phi lại không bằng hai vợ chồng Thu Mộc Trân ư?”  

             Thu Mộc Doanh bất mãn nói.  

             “Con gái tôi nói phải đấy. Cậu Thẩm à, chúng tôi mới là khách quý. Việc đón tiếp này chúng tôi không thể thua kém họ được”.  

             Vương Xảo Ngọc là kẻ ham hư vinh. Nghe con gái nói vậy, bà ta mới nhận ra họ không được đón tiếp long trọng lắm, bèn lên tiếng phụ họa.

Advertisement
';
Advertisement