Phía trước, Sở Văn Phi giống như một con chó nằm sạp ra đất. Diệp Phong chắp tay. Trước mặt anh là hai bố con nhà họ Thẩm với vẻ cung kính.   

             Giây phút nhìn thấy cảnh tượng đó, cả nhà họ Thu đều sững sờ giống như bị tát cho một phát bạt tai nên mặt đần thối cả ra.   

             Bầu không khí huyên náo, đinh tai nhức óc như bỗng ngưng bặt. Những nụ cười chế giễu lập tức biến mất. Chỉ còn lại sự kinh ngạc và hoang mang.   

             “Chuyện…chuyện gì thế này?”  

             “Rốt cuộc chuyện quái gì vậy?”  

             Thu Mộc Doanh trợn tròn mắt, Vương Xảo Ngọc đứng ngây như phỗng giống như bị sét đánh ngang tai.   

             Ông cụ Thu và đám họ hàng càng giống như đám gà bị siết cổ hơn. Họ há mồm trợn mắt, không nói nên lời do quá kinh hãi.   

             Nhất là Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh.   

             Một giây trước họ còn đắc ý khoe khoang con rể, chồng mình là vô đối, là xuất chúng. Thật không ngờ, một giây sau, khi Sở Văn Phi vừa lên sân khấu, chưa nói dứt lời thì đã bị Thẩm Cửu Ức đá xuống, giờ không khác gì con chó nằm rên ư ử.   

             Không chỉ có vậy, điều khiến mọi người kinh ngạc hơn đó là Diệp Phong – người bị cả họ khinh thường, bị coi là đồ kém cỏi lại nhận được sự tôn kính của bố con nhà họ Thẩm, hơn nữa còn được tặng cho bức tranh cổ.   

             Sự chuyển biến đột ngột khiến họ như bị chính cú đạp khi nãy của Thẩm Cửu Ức đạp lên người vậy.   

             Thế này khác gì tát thẳng vào mặt chứ?  

             Mẹ kiếp còn gì là thể diện nữa đây?  

             Cả nhà họ Thu đuỗn mặt.   

             Người nào người nấy mặt đỏ phường phừng, ngây ra như phỗng.   

             Đồng thời, mọi người dường như có chung niềm nghi ngờ.   

             “Lẽ nào, Diệp Phong mới chính là Sở tiên sinh mà nhà họ Thẩm cung kính sao?”  

             “Lẽ nào thật sự nhà họ Thu bọn họ đã lầm?”  

             Cả đám há miệng, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ không dám tin.   

             Ông cụ Thu như muốn lồi con ngươi, toàn thân run rẩy, thầm gào thét trong lòng. Lẽ nào, đó chính là chàng rể mà ông ta luôn coi thường sao?  

             “Không thể nào, tuyệt đối không thể?”  

             “Một tên nhà quê, kém coi như Diệp Phong, không thể là anh ta được?”  

             Lúc này Thu Mộc Doanh đã hoàn toàn hoảng loạn. Cô ta lắc đầu không ngừng, khuôn mặt phủ đầy mỹ phẩm bỗng trở nên kinh hãi.   

             Khoảnh khắc này mọi thứ như sụp đổ trước mặt Thu Mộc Doanh.   

             Vương Xảo Ngọc cũng hô lên đầy hoảng sợ.  

             Bọn họ khó lòng chấp nhận người mà trước giờ luôn bị khinh thường kia lại có ngày đạp họ dưới chân.   

             Còn Thu Mộc Trân thì sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Nhìn thanh niên trên sân khấu kia, cô cảm thấy sững sờ, đầu óc trở nên trống rỗng.   

             Lúc này, Thu Mộc Trân bỗng nhớ lại nhiều điều.   

             Cô nhớ lại ánh đèn huyền ảo đêm đính hôn của Thu Mộc Doanh, nhớ lại người đàn ông thần bí buổi đấu giá, nhớ lại vẻ cung kính của bố con nhà họ Thẩm đối với vị thần minh trong bệnh viện.   

             Lẽ nào Diệp Phong không hề đơn giản như vẻ bề ngoài?  

             Sau một hồi yên lặng như tờ, nhà họ Thu vừa nãy còn nín lặng vì kinh ngạc giờ mới lên tiếng. Có thể thấy sự việc ngày hôm nay là một cú sốc vô cùng lớn với họ.   

             “Sở tiên sinh, xinh hãy nhận lấy”.  

             Thẩm Cửu Ức vẫn cung kính nói. Nhưng Mạc Phong chỉ cười thản nhiên, không hề nhận bức tranh cổ: “Tổng giám đốc Thẩm, nhà vệ sinh ở đâu?”  

             Thẩm Cửu Ức ngây người, không biết tại sao Diệp Phong lại đột nhiên hỏi vậy nhưng sau khi chần chờ một lúc thì ông lập tức chỉ đường cho Diệp Phong. Diệp Phong nhanh chóng rời đi, thoát khỏi ánh mắt đám đông.   

             Thẩm Cửu Ức cảm thấy hơi hoang mang. Diệp Phong không nhận bức tranh của ông khiến ông cảm thấy lo lắng: “Phi Nhi, mày nói xem có phải Sở tiên sinh không thích bức tranh này không? Hay là Sở tiên sinh không tha thứ cho chúng ta?”  

             Đúng lúc này Diệp Phong lại hỏi nhà vệ sinh nên không khỏi khiến Thẩm Cửu Ức phải nghĩ thêm.   

             Ông lo lắng Diệp Phong không hài lòng với sự sắp xếp ngày hôm nay của ông.   

             Nhưng Thẩm Cửu Ức nào biết đúng là Diệp Phong chỉ đơn thuần muốn đi vệ sinh.   

             Thẩm Phi cũng thấy nghi ngờ. Hắn gãi đầu, suy đoán: “Bố, con cảm thấy Sở tiên sinh đã tha thứ cho chúng ta rồi. Trước đó Sở tiên sinh cũng đã uống khi con kính rượu tiên sinh”.  

             “Vậy tại sao tiên sinh lại không nhận bức tranh chúng ta tặng, còn từ chối nói là đi vệ sinh, rõ ràng là không muốn nhận mà?”, Thẩm Cửu Ức sầm mặt.   

             Thẩm Phi suy nghĩ rồi nói nhỏ: “Bố, có thể Sở tiên sinh không thích thể hiện, không muốn để lộ thân phận. Bố không biết chứ khi nãy khi con kính rượu Sở tiên sinh…”  

             Thẩm Phi thuật lại chuyện vừa nãy khi kính rượu Diệp Phong tự nhận mình họ Diệp, hơn nữa còn nói mình chỉ là một chàng rể bình thường cho Thẩm Cửu Ức.   

             Thẩm Cửu Ức nghe thấy vậy thì tái mặt: “Ôi trời, đồ ngốc này, sao không nói sớm cho bố?”  

             “Rõ ràng là Sở tiên sinh không thích thể hiện”.  

             “Hỏng rồi, chẳng trách vừa nãy Sở tiên sinh không nhận tranh, còn nói là đi vệ sinh, rõ ràng là tiên sinh không muốn lộ thân phận”.  

             “Phải tìm cách cứu vãn mới được”.  

             Lúc này Thẩm Cửu Ức cũng cuống quýt cả lên, sợ làm hỏng việc lớn của Diệp Phong.   

             Dù sao thì Thẩm Cửu Ức cho rằng Diệp Phong muốn giấu thân phận là do có kế hoạch riêng. Nếu như vì chuyện này mà làm hỏng kế hoạch của Sở tiên sinh thì Thẩm Cửu Ức cảm thấy có mười mạng cũng không đủ đền.   

             “Thả tôi ra…”  

             “Khốn nạn, thả tôi ra”.  

             “Cái thứ cặn bạ, hèn mạt này, dám động vào tôi?”  

             “Tôi là Sở tiên sinh…”  

             Bên dưới sân khấu, tiếng gào thét của Sở Văn Phi vang lên.   

             Lúc này bảo vệ đã tới, theo như mệnh lệnh của Thẩm Cửu Ức thì họ chuẩn bị ném Sở Văn Phi ra ngoài.   

             Nhưng Sở Văn Phi vẫn gầm lên, kiên quyết nói mình mới là Sở tiên sinh.   

             “Mẹ nó!”  

             “Vừa nãy ông đánh còn chưa tỉnh à?”  

             “Cái thứ mày mà là Sở tiên sinh, xứng không?”  

             “Còn không cút!”  

             Bảo vệ tát mạnh khiến Sở Văn Phi trở nên ngoan ngoãn, sau đó họ định ném Sở Văn Phi ra ngoài.   

             Thẩm Cửu Ức thấy vậy thì nhanh ý chạy tới.   

             “Dừng tay!”  

             “Sở tiên sinh mà cũng dám đuổi, chán sống rồi à?”  

             “Còn không cút?”  

             Thẩm Cửu Ức vội vàng quát lên với đám bảo vệ.   

             Sau đó ông nặn ra một nụ cười, dìu Sở Văn Phi dậy: “Sở tiên sinh, hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm, là Thẩm Cửu Ức tôi nhìn lầm, nhận lầm người. Cậu mới là Sở tiên sinh, cậu mới chính là”.  

             “Phi Nhi, còn không mau đỡ Sở tiên sinh về chỗ”.  

             Thẩm Phi ngây người nhưng hiểu ngay.   

             Bố mình đúng là người giảo hoạt.   

             “Tới liền, bố”.  

             “Ha ha ha, Sở Tiên Sinh không sao chứ. Mời ngồi”.  

             Hai bố con kẻ nâng người đỡ, nhanh chóng dìu Sở Văn Phi về chỗ.   

             Nhìn Thẩm Cửu Ức vừa nãy đạp bay Sở Văn Phi, giờ lại tỏ ra cung phụng thì nhà họ Thu một lần nữa sững sờ.   

             “Chuyện…chuyện này…”  

             “Trò hề à?”  

             “Thằng con nhận lầm, đến ông bố cũng nhầm sao?”  

             Lẽ nào nhà họ Thẩm có bệnh mắt di truyền?”  

             Sở Văn Phi thầm chửi rủa.   

             Cả bố con nhà họ Thẩm đều là kẻ ngốc à?  

             Mời ông ăn cơm rồi nhận lầm người.   

             “Được rồi, đừng giả bộ xin lỗi nữa. Thật thà chút đi, tặng bức tranh cho tôi. Nếu vậy thì tôi sẽ không tính toán việc vừa rồi ông đá tôi”, rõ ràng tâm trạng của Sở Văn Phi rất tệ, dù gì vừa rồi đã làm màu như thế mà bị Thẩm Cửu Ức đạp cho một phát như chó táp cứt, không cần nói cũng biết mất mặt cỡ nào. Vậy thì tâm  trạng tốt thế nào được?  

             Giờ thứ duy nhất có thể an ủi được anh ta chỉ có bức tranh mấy chục triệu tệ kia thôi.

Advertisement
';
Advertisement