Vào lúc này, ở bên ngoài căn phòng ấy, điện thoại của tổng quản lý nhà hàng bỗng reo lên. Vừa nhìn thấy số người gọi đến, tổng quản lý lập tức trưng ra vẻ vui mừng, giọng điệu nịnh nọt lấy lòng, như thể bản thân là phận đầy tớ: “Thưa cậu, đã ổn thỏa rồi ạ. Phòng tổng thống luôn phải giữ ạ?”
“Đợi các khách quý đến thôi ạ.”
“Bao trọn nhà hàng sao ạ?”
“Nhưng nơi này toàn là khách quý, có địa vị…” Tổng quản lý còn chưa dứt câu, tiếng mắng chửi đã truyền đến từ trong điện thoại.
“Tôi nói cho mà biết, vị khách ngày hôm nay là một nhân vật rất tầm cỡ. Tiếp đón không chu đáo thì không chỉ mất việc thôi đâu, mất luôn cái mạng đấy!”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng gầm giận dữ, sau đó cúp máy ngay, chỉ để lại âm thanh “tút tút” đầy ngột ngạt.
Vị tổng quản lý đứng ngẩn người, sợ đến mức tái mặt, trán đẫm mồ hôi.
“Nhân… Nhân vật tầm cỡ?”
Tổng quản lý run rẩy.
Sau đó, tổng quản lý không dám qua loa nữa, lập tức ra lệnh, nhà hàng đã được bao trọn. Toàn bộ khách khứa, bất kể có thân phận hay gia cảnh thế nào, đã ăn tối xong chưa, đều phải rời đi ngay.
Tất nhiên, người nhà họ Thu ở trong phòng nên không biết những chuyện này. Trên bàn tiệc, Thu Mộc Doanh và Thu Mộc Hồng cảm thấy vô cùng kiêu hãnh khi chồng các cô được ông cụ ngợi khen.
“Hửm?”
“Con rể ông Ba đâu nhỉ?”
“Sao lại không đến?” Lúc này, chẳng biết ai lại cất tiếng hỏi. Đến bây giờ mới có người nhận ra Diệp Phong không xuất hiện.
“Chắc là tự ti khi đứng trước mặt Giang Dương và Văn Phi, sợ mất mặt, thấy hổ thẹn, trốn ở ngoài không dám vào đây?”
“Ha ha ha~”
“Rác rưởi đúng là rác rưởi~”
Mọi người bật cười chế giễu.
Đặc biệt là Thu Mộc Doanh và Thu Mộc Hồng. Họ cảm thấy hả hê lắm, còn nhìn Thu Mộc Trân đang cúi đầu lặng im bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng.
Do sở hữu ngoại hình xinh đẹp nên Thu Mộc Trân đã cướp mất sự chú ý của họ ngay từ khi còn bé. Vì vậy, Thu Mộc Doanh và Thu Mộc Hồng đã chướng mắt người chị họ này lâu rồi. Từ bé đến giờ, họ đã luôn đố kỵ với Thu Mộc Trân, làm gì cũng nhằm vào cô.
Mà hiện tại thì vật đổi sao dời. Cảm giác của họ dành cho Thu Mộc Trân chỉ còn thương hại và khinh miệt.
“Sông có khúc, người có lúc.”
“Xinh đẹp mà làm gì hả, Thu Mộc Trân?”
“Rốt cuộc lại gả cho một kẻ bỏ đi!”
“Lấy chồng thì phải theo chồng. Từ nay về sau, chị sẽ mãi mãi bị tụi này giẫm dưới chân, cả đời này không thể ngóc đầu ở nhà họ Thu.”
Thu Mộc Doanh và Thu Mộc Hồng cười khẩy trong lòng, vẻ mặt rất đắc ý.
“Một kẻ vô dụng bất tài lười nhác, hôm nay là ngày vui, nhắc nó làm gì?” Bỗng, ông cụ nhà họ Thu khẽ quát lên, thế là chẳng ai dám nhắc đến Diệp Phong nữa. Sau đó, ông cụ lại tiếp tục nói chuyện.
…
“Tóm lại, hôm nay, Thu Chính Luân này rất vui. Vui vì con gái nhà họ Thu có thể tìm được rể tốt như Giang Dương, như Văn Phi. Hai cậu rể này đều là niềm tự hào của nhà họ Thu chúng ta.”
“Nào, ly thứ nhất, người nhà họ Thu kính hai cậu rể ngoan!”
Ông cụ nhà họ Thu nâng ly trước.
Sau đó, mọi người đều lần lượt đứng dậy nâng ly. Đúng lúc buổi tiệc đến hồi cao trào, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nhân viên phục vụ vội vã tiến vào.
“Thưa anh~”
“Anh con khỉ!”
“Ai cho cậu vào đây? Không thấy chúng tôi đang ăn uống à?” Sở Văn Phi cáu tiết, vô cùng giận dữ khi thấy phục vụ xông vào phòng.
Nhân viên phục vụ cũng hơi khó chịu. Tên này nghiện tỏ vẻ ta đây quá rồi, thế thì cũng chẳng cần nể mặt làm gì nữa, cậu phục vụ nói thẳng: “Xin lỗi, thưa anh Sở. Hôm nay có khách quý đến đây, Hải Nguyên Các đã được bao trọn. Mời các vị rời đi.”
Gì cơ?
Mọi người đều sửng sốt.
Cậu phục vụ ăn nói rất khách sáo, nhưng ý của câu nói ấy lại là, bảo họ cút đi.
Ly rượu của Sở Văn Phi đã đến bên miệng, ngay lập tức sững lại giữa không trung. Anh ta ngây người.
Bao trọn?
Cái con khỉ!
Tiệc đính hôn đang vui, bố mẹ vợ ở ngay đây, người nhà vợ còn đang thỏa thuê uống rượu. Khốn thật, anh ta chưa “diễn” xong mà đã bị đuổi đi?
Mẹ nó~
Sở Văn Phi lúc này bừng bừng lửa giận. Ngay trước mặt họ hàng thân thích, tiệc đính hôn đang tổ chức dở dang đã bị người ta đuổi cổ, xấu hổ thế này thì biết giấu mặt đi đâu.
Sở Văn Phi tái mặt, cảm thấy đúng là khốn nạn, trong lòng không ngừng chửi thề.
Sắc mặt Thu Mộc Doanh cũng rất khó coi: “Sao thế, Văn Phi? Mình không thể dùng bữa ở đây nữa à?”
Anh ta phẩy tay: “Không có gì đâu, Doanh Doanh. Chuyện vặt vãnh thôi, ông xã em xử lý được.”
“Nhưng thưa anh, đây là lệnh của cấp trên.”
“Lệnh con mẹ mày. Nói với quản lý, ông đây là Sở Văn Phi, con trai của Sở Dương. Muốn đuổi cũng được thôi, nhưng bảo quản lý đích thân đến đây mà đuổi!”
“Để ông đây xem xem, có gan đến đây hay không!”
Sở Văn Phi đã thật sự nổi giận.
Bị đuổi đi ngay trong tiệc đính hôn, muốn anh ta mất mặt ư? Người nhà bên vợ đều đang ở đây đấy!
“Văn Phi, không sao chứ? Hay là chúng ta đổi nhà hàng đi?” Ông Cả - Thu Quang, lo lắng nói.
“Không sao đâu, bác Cả. Cứ ăn tiếp. Tên quản lý ấy từng là tài xế nhà cháu, không dám đuổi chúng ta đi đâu ạ.”