Thấy Thu Mộc Trân nhận lời, Thu Mộc Doanh đứng bên cạnh nở một nụ cười quỷ quyệt.
Thu Mộc Doanh vẫn chưa hề có ý định buông tha cho Thu Mộc Trân dễ dàng như vậy. Sau khi Thu Mộc Trân đồng ý, cô ta vẫn nở nụ cười lạnh lùng, nói: "Chị Ba, việc xin giấy phép lần này cực kỳ quan trọng, công ty đang cần rất gấp".
"Nếu chị mãi không hoàn thành nhiệm vụ thì cả công ty cũng không thể chờ chị mãi được đúng không?"
"Yên tâm, nội trong một tháng tôi sẽ lấy được", Thu Mộc Trân do dự một lát rồi hạ quyết tâm, nhất định phải lấy được giấy phép trong vòng một tháng.
"Một tháng?"
"Nếu cho chị một tháng thì e là công ty Thu Thủy của chúng ta đã phá sản từ lâu rồi nhỉ?", Thu Mộc Doanh càng lộ rõ ý cười, hỏi ngược lại.
"Chị Ba, chị cũng biết hiện giờ công ty của chúng ta khó khăn chồng chất khó khăn, tình cảnh vô cùng hiểm nghèo. Chị đợi được chứ chúng tôi đợi không được".
"Vậy còn muốn thế nào?", Thu Mộc Trân lạnh lùng hỏi.
Thu Mộc Doanh lạnh lùng cười, không thèm trả lời câu hỏi của Thu Mộc Trân mà quay về phía ông cụ Thu nói: "Ông nội, cháu đề nghị cho chị Ba một tuần. Sau một tuần, nếu chị ta không lấy được giấy phép thì cháu cho rằng người vô dụng như vậy không thể giữ lại công ty".
"Em~"
"Thu Mộc Doanh, đừng có quá đáng như vậy. Bác Cả cả năm trời còn không lấy được giấy phép đó thì sao chị có thể làm được việc đó trong một tuần?", Thu Mộc Trân giận dữ nói.
"Thế nào? Chẳng phải ban nãy còn rất tự tin nói mình sẽ lấy được sao? Sao bây giờ đã co vòi rồi? Nếu không lấy được thì chúng tôi cũng không làm khó chị, chị cứ đi luôn cho khuất mắt là được rồi. Nhà này không nuôi người vô dụng", Thu Mộc Doanh chắp tay trước ngực cười lạnh.
Ông cụ Thu cũng lên tiếng: "Mộc Doanh nói không sai, công ty chúng ta hiện giờ đang rất nguy cấp, không có thời gian cho cháu kì kèo đâu. Đúng bảy ngày, sau bảy ngày gia tộc chúng ta sẽ họp ở đây đợi cháu. Nếu không lấy được giấy phép thì không cần quay về nữa".
"Nhà họ Thu đã cho nhà cháu đủ rồi. Bây giờ là lúc cháu nên báo đáp".
Ông cụ Thu đã ra phán quyết cuối cùng thì Thu Mộc Trân dù có trăm khó nghìn khổ cũng đành chịu đựng.
Cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Phong vô cùng thương vợ mình.
Nhà họ Thu đúng là bất nhân. Xem ra anh lại phải nghĩ cách giúp vợ mình hoàn thành nhiệm vụ.
Trong đầu Diệp Phong đã dần này ra một ý tưởng.
"Ha ha~"
"Thu Mộc Trân, đợi mà cút khỏi nhà họ Thu đi".
Thu Mộc Doanh cười đắc ý, ánh mắt cô ta đầy lạnh lùng.
_________
_________
"Mộc Trân, có cần anh giúp gì không?", sau khi rời khỏi nhà cũ của nhà họ Thu, thấy vợ mình hai mắt đỏ ngàu nên Diệp Phong dịu dàng hỏi.
"Không cần đâu".
"Tôi sẽ tự mình làm được".
"Chắc chắn sẽ làm được!"
"Tôi sẽ khiến những kẻ coi thường tôi phải ngậm miệng!"
Lúc này, trong ánh mắt Thu Mộc Trân là sự quyết tâm, lời nói của cô cũng trở nên vô cùng kiên quyết.
Sau đó, Thu Mộc Trân cũng quay trở lại công ty, lập tức lập kế hoạch để xin bằng được giấy phép.
Còn Diệp Phong nhìn theo bóng lưng xinh đẹp kiều diễm mà quật cường đến mê người của cô hồi lâu. Sau đó, anh nhếch mép nở một nụ cười khó hiểu.
"Dáng vẻ hừng hực khí thế của vợ mình đúng là rất xinh đẹp đấy nhỉ?"
Mấy ngày sau, Thu Mộc Trân ngày nào cũng đi sớm về muộn. Buổi sáng sẽ tới trước cửa Bộ công thương chờ. Cô cầm ô che chắn cái nắng mùa hè, hi vọng có thể gặp được Cục trưởng Lý. Đến tối, Thu Mộc Trân lại dán mắt vào máy tính, hi vọng có thể tìm được chút thông tin gì đó, ví dụ như sở thích của Cục trưởng Lý kia.
Muốn nhờ vả người ta thì đương nhiên phải bỏ công bỏ sức rồi.
Sau cùng, Thu Mộc Trân thực sự đã tìm ra được một người hàng xóm của Cục trưởng Lý. Người đó nói rằng Cục trưởng Lý rất thích ăn cá chép sông Hoàng Hà.
Sau khi biết được tin này, Thu Mộc Trân quyết định ra tay từ đó. Cô bỏ công ngồi xe đến tận ven sông Hoàng Hà mua mấy con cá chép, sau đó tiếp tục đứng trước cổng Bộ công thương chờ đợi.