“Bố, đấy đâu phải là năng lực của Mộc Trân. Là do may mắn, thơm lây bởi Văn Phi. Bố nghĩ xem, mấy ngày trước nhà họ Thẩm giương cờ khua trống mời nhà họ Thu bữa tiệc lớn như vậy, chắc chắn giám đốc Từ cũng biết là nhà họ Thu có một nhân vật tầm cỡ. Cô ấy nể mặt Văn Phi nhà chúng ta thôi. Việc cho nhà họ Thu vay tiền vừa rồi căn bản không liên quan gì tới Thu Mộc Trân. Nếu đổi là bất kỳ người nào trong nhà thì đều có thể thương lượng được cả. Nếu không, bố nghĩ mà xem, một người như Thu Mộc Trân – vợ của một thằng ở rể làm gì có đức hạnh gì mà có thể được giám đốc Từ đích thân tiếp đón chứ? Hơn nữa đơn hàng năm chục triệu tệ kia không biết chừng là giao cho Thu Thủy vì có Văn Phi đấy”, Vương Xảo Ngọc nói liên mồm.
“Điều này…”, ông cụ Thu sững sờ.
Thực sự ông cụ thu cũng cảm thấy khó tin về việc Thu Mộc Trân có thể đàm phán được hợp đồng với tập đoàn Hồng Kỳ. Theo lý mà nói, với năng lực của cô thì căn bản không thể.
“Đúng vậy bố. Con cũng suy nghĩ rồi, hợp đồng này để Thu Mộc Trân đi đàm phán đúng là không thỏa đáng. Không nói Mộc Trân không có năng lực mà chỉ riêng về thân phận thì con bé đã không đủ tư cách để nói chuyện với giám đốc Từ rồi”.
“Giám đốc Từ là ai? Là người nắm giữ một nửa Vân Châu, người có thể ngồi trước mặt giám đốc Từ ít nhất phải là phó giám đốc công ty như Doanh Doanh. Thu Mộc Trân chỉ là một người làm ở bộ phận kinh doanh, lại được gả cho một thằng ở rể, nếu giám đốc Từ biết được công ty Thu Thủy để người như vậy đi đàm phán thì bố nghĩ xem giám đốc Từ sẽ nghĩ thế nào?”
“Đó sẽ là sự sỉ nhục đối với giám đốc Từ”.
Thu Quang nói tới đây khiến sắc mặt ông cụ Thu trắng bệch: “Ừ, đúng là chuyện này bố nghĩ hơi đơn giản, Thu Mộc Trân phụ trách không phù hợp thật, sau này việc hợp tác với tập đoàn Hồng Kỳ sẽ do Doanh Doanh phụ trách đàm phán”.
“Lát nữa Doanh Doanh gọi điện thoại cho nó, nói đây là quyết định của ông”.
Thu Mộc Doanh nghe thấy vậy thì vui mừng: “Vâng, ông nội. Cháu nhất định sẽ không để phụ kỳ vọng, sẽ lấy được hợp đồng”.
“Còn nữa ông nội, cháu mong ông không suy nghĩ nhiều, cháu làm mọi điều đều vì nhà họ Thu, nhìn đại cục chứ không hề có ý gì với chị Ba cả”.
“Ừ, ông biết. Những gì mọi người làm cho nhà họ Thu, ông đều thấy cả”, ông cụ Thu gật đầu.
Đúng lúc này điện thoại của ông cụ đột nhiên đổ chuông. Là Thu Mộc Trân gọi tới.
Ông cụ Thu bèn nghe máy.
“Ông nội, vừa rồi cháu có xem qua hợp đồng, phát hiện năng lực hiện tại của Thu Thủy khó đáp ứng yêu cầu của giám đốc Từ, cháu có ý kiến chúng ta nên mua thêm vài chiếc xe vận tải…”
Thu Mộc Trân còn đang nói thì đã bị ông cụ Thu cắt ngang: “Chuyện này cháu không cần lo nữa, Doanh Doanh sẽ xử lý”.
“Hả?’, Thu Mộc Trân sững sờ.
Ông cụ Thu nói tiếp: “Còn nữa, việc ký hợp đồng của ba ngày sau cháu cũng không cần phải đi. Việc hợp tác của công ty Thu Thủy và tập đoàn Hồng Kỳ sẽ do Doanh Doanh toàn quyền xử lý. Cháu làm tốt công việc hiện tại của mình là được”.
Im lặng.
Một sự im lặng kéo dài.
Một lúc lâu sau giọng nói nghẹn ngào của Thu Mộc Trân ở đầu dây bên kia mới vọng tới: “Ông nội cháu muốn biết là tại sao, rốt cuộc là tại sao? Dựa vào cái gì để họ cướp mất thành quả của cháu chứ?”
“Hỗn láo, cháu nói với ông nội như vậy à? Trong mắt không còn người lớn phải không? Cháu đúng là không đủ tư cách nói chuyện với giám đốc Từ”, sau khi bị Thu Mộc Trân chống đối, ông cụ Thu càng thêm tức giận và đã tắt luôn điện thoại.
Sau đó cả nhà Thu Mộc Doanh cũng đứng dậy đi về, trong lòng vô cùng đắc ý.
“Doanh Doanh, nếu mà lấy được đơn hàng này thì tiền bỏ túi cũng không ít đâu nhỉ?”, trên đường về, Thu Quang nhìn Thu Mộc Doanh cười thản nhiên.
“Ha ha, bác cả yên tâm, tới lúc đó sẽ không thiếu phần của bác đâu ạ”.
Ba người cười lớn tiếng, trông vô cùng xấu xa.
Trở về, Thu Một Doanh cười không ngậm được miệng, cuối cùng cô ta gọi điện cho Thu Mộc Trân.
“Chị Ba, ông nội bảo tôi nói với chị một tiếng, việc hợp tác với tập đoàn Hồng Kỳ do tôi đàm phán. Còn chị, ở đâu thì về nguyên chỗ đó.”
“Ha ha…”
“Chị Ba, cảm ơn món quà siêu to khổng lồ này né. Sau khi đàm phán thành công, tôi sẽ ghi nhớ sự cống hiến bất tư lợi của chị”.
Lúc này Thu Mộc Doanh vô cùng đắc ý.
Cô ta cười thầm trong bụng.
Thu Mộc Trân, muốn đấu với tôi sao? Chị có xứng không?