Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Trà đã rót đầy, Diệp Phong vẫn lẳng lặng thưởng trà.  

             Nhưng sắc mặt của người đàn ông trung niên ở đối diện anh đã trở nên xám xịt.  

             Rõ ràng, ông ta cũng không hề ngờ rằng đứa con bị nhà họ Sở bỏ rơi lại có thực lực đến vậy. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã có thể giải quyết thuộc hạ của ông ta.  

             Nhưng người đàn ông ấy đã lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh.  

             Ông ta cũng tự rót cho mình một tách trà. Cầm tách trà, ông ta lạnh lùng cười với Diệp Phong: “Nhóc con, không ngờ cậu bị nhà Sở vứt bỏ mà vẫn kế thừa được vài phần năng lực từ người của gia tộc đấy”.  

             “Đúng là làm tôi rất bất ngờ”.  

             “Nhưng cậu thật sự cho rằng, tôi từ xa đến đây giết cậu, mà chỉ có chút thủ đoạn nhỏ nhặt này hay sao?”  

             “Cậu nên biết, giết người, là nghề của Hoàng Trung này!”  

             Nói đoạn, ông ta dùng trà thay rượu, kính Diệp Phong với một nụ cười khinh miệt và xem thường.  

             Thấy vậy, Diệp Phong chỉ khẽ bật cười. Mân mê tách trà trong tay, anh điềm nhiên đáp: “Tôi biết. Có phải ông muốn nói, ở tòa nhà đối diện có một tay bắn tỉa, đã nhắm thẳng súng vào đầu tôi không?”  

             Gì cơ?  

             Sao Diệp Phong lại biết?  

             Người đàn ông kia lập tức biến sắc. Qua thiết bị liên lạc không dây, ông ta ra lệnh cho tay bắn tỉa bóp cò ngay.  

             Điểm quan trọng nhất của bắn tỉa chính là đánh lén. Nếu Diệp Phong đã biết, vậy thì ông ta phải thừa dịp Diệp Phong chưa kịp trốn thoát, ra lệnh cho tay súng của mình bắn chết anh.  

             Nhưng một rồi hai giây trôi qua.  

             Mười giây qua đi, nơi này vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi vù vù, không hề có tiếng súng vang lên.  

             “Hử?”  

             “A Long, cậu đang làm gì vậy hả?”  

             “Bóp cò bắn ngay đi!”  

             Ông ta giận dữ quát lên qua thiết bị liên lạc. Việc xảy ra sự cố đã khiến người đàn ông ấy điên tiết.  

             “Đừng hét nữa, ngoái đầu nhìn ra cửa sổ đi”, Diệp Phong cười nhẹ.  

             Người đàn ông kia lập tức quay đầu lại.  

             Ầm!  

             Ngay khi ông ta ngoảnh đầu lại, một bóng đen ở tòa nhà đối diện đã quỵ xuống. Một tiếng “ầm” rền vang, kẻ đó ngã xuống nền đất, khói bốc lên, máu bê bết, bụi mịt mù cuộn lên.  

             Chỉ cần người ta nhìn kỹ hơn một chút, chắc chắn sẽ thấy được có một chiếc lá cắm sâu vào cổ họng của tay súng bắn tỉa.  

             Một chiếc lá, cắm thẳng vào cổ họng!  

             “Sao… sao có thể chứ?”  

             Trong quán bar, khuôn mặt của người đàn ông ấy lập tức trắng bệch. Ông ta loạng choạng đứng dậy, nhìn ra cửa sổ với vẻ khó tin, nỗi khiếp hãi và sợ hãi dâng lên trong lòng.  

             “Còn thủ đoạn gì nữa, ông cứ biểu diễn đi”.  

             Diệp Phong vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, tựa như khung cảnh ồn ào ngoài kia chẳng hề liên quan gì đến anh. Rót đầy trà, anh lãnh đạm nhìn người đàn ông đã sụp đổ ở trước mặt.  

             “Được, ranh con được lắm”.  

             “Hoàng Trung tôi làm cái nghề này đã nhiều năm nay, cậu là người đầu tiên gây cho tôi tổn thất nặng nề đến vậy”.  

             “Nhưng cậu đừng mừng vội”.  

             “Đây chỉ là bữa khai vị thôi. Trò hay còn ở đằng sau”.  

             “Giết người là nghề của tôi!”, người đàn ông ấy cười hung tợn. Ông ta lấy máy tính từ trong túi ra, bật màn hình lên và đặt trước mặt Diệp Phong.  

             Cách.  

             Người đàn ông nhấn mạnh nút Enter, trên màn hình máy tính lập tức chuyển cảnh.  

             Không gian ở đó tối đen như mực.  

             “A Thủy, bật đèn lên, để khách của chúng ta nhìn rõ hơn nào”, ông ta bật cười ghê rợn, ra lệnh qua thiết bị liên lạc.  

             Một gian phòng dưới lòng đất ở thành phố Vân Châu lập tức sáng đèn.  

             Trong phòng, một cô gái ăn mặc diêm dúa bị trói vào cột, đang điên cuồng gào lên: “Xin… xin tha mạng, tha cho tôi, các người muốn gì, tôi đều đáp ứng cả. Xin các người thả tôi ra”.  

             “Tiền, đúng… đúng vậy, nếu cần tiền, chồng tôi có rất nhiều tiền. Chỉ cần thả tôi ra, các người muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng đưa hết”.  

             Cô ta nức nở van xin.  

             Một người đàn ông xăm mình tát vào mặt cô ta.  

             “Ha ha, con đàn bà thối, muốn sống chứ gì?”  

             “Đơn giản thôi, chỉ cần chồng mày ngoan ngoãn vâng lời thì bọn tao sẽ thả mày ra ngay”.  

             Người đàn ông nọ cười hung ác.  

             Thu Mộc Doanh bị dọa đến ngây người, nước mắt nước mũi giàn giụa. Cô ta gật đầu như gà mổ thóc, nói rằng sẽ bảo chồng mình vâng lời, bao nhiêu tiền cũng sẽ đưa cho bọn họ.  

             Giờ phút này, Thu Mộc Doanh vẫn đang khóc lóc không ngừng, bộ váy trên người lấm lem bùn đất, chẳng còn vẻ ngạo mạn hung hăng như khi đứng trước mặt vợ chồng Diệp Phong nữa.  

             Cô ta cũng không biết rốt cuộc mình đã chọc vào ai. Hôm nay, khi Thu Mộc Doanh rời khỏi nhà họ Thu và chuẩn bị tìm Sở Văn Phi thì có vài người đến hỏi cô ta có quen biết Sở tiên sinh không. Họ bảo rằng có một đơn hàng lớn, muốn tìm Sở tiên sinh bàn bạc.  

             Lúc ấy Thu Mộc Doanh vui chết đi được, còn nghĩ là phía tập đoàn Hồng Kỳ biết được thân phận cao quý của chồng mình nên mới cử người đến bàn chuyện. Thế nên Thu Mộc Doanh cũng không giấu giếm gì, bèn nói ngay là có quen, cô ta chính là vợ của Sở tiên sinh.  

             Ai mà ngờ, Thu Mộc Doanh vừa dứt lời thì đã bị một gậy đánh ngất rồi được đưa đến nơi này.  

             “Được, như ý muốn của mày, tao sẽ cho mày gặp chồng mày”.  

             Người đàn ông xăm mình cười khẩy rồi mở camera máy tính lên, góc nghiêng của khuôn mặt của Diệp Phong liền xuất hiện.  

             Mới đầu, Thu Mộc Doanh còn chưa nhìn rõ, chỉ biết khóc toáng lên: “Chồng ơi, anh cứu em với”.  

             “Hức hức hức”.  

             “Chồng ơi, cứu em. Có kẻ xấu bắt em, bọn chúng còn ức hiếp em. Cứu em với, chồng ơi!”  

             …  

             “Chậc chậc chậc”.  

             “Xem khuôn mặt xinh xắn mong manh của vợ cậu chảy máu rồi kìa”.  

             “Đúng là khiến cả ông trời phải xót thương”.  

             “Tôi mà có một người vợ như hoa như ngọc thế kia, thì dù có chết, tôi cũng không muốn vợ mình chịu bất cứ tổn hại nào đâu”.  

             Trong quán bar, nghe tiếng khóc thê lương phát ra từ máy tính, người đàn ông kia lại càng cười thỏa mãn hơn.  

             “Sao hả, còn muốn phản kháng không?”  

             “Giết người, là nghề của chúng tôi”.  

             “Bây giờ cậu cần mạng của cậu, hay là mạng của vợ cậu?”, người đàn ông trung niên trầm giọng cười, chuẩn bị chiêm ngưỡng vẻ đau khổ rối bời của Diệp Phong.  

             Là một sát thủ chuyên nghiệp, Hoàng Trung cũng phải hao tổn tâm huyết, chuẩn bị chu đáo tất cả để hoàn thành nhiệm vụ. Qua nhiều nguồn tin, ông ta mới biết ở Vân Châu này, Diệp Phong được người ta gọi là “Sở tiên sinh”.  

             Thế nên ông ta phải tìm hiểu kỹ càng, bắt vợ của Sở tiên sinh để đảm bảo ứng phó được nếu xảy ra tình huống bất ngờ, dùng cách này để buộc Diệp Phong bó tay chịu trận.  

             “Ha”.  

             “Ha ha”.  

             Nhưng không ngờ, sau khi chứng kiến tất thảy, Diệp Phong lại bật cười.  

             “Hử?”  

             “Cậu cười gì?”, Hoàng Trung lập tức tối sầm mặt.  

             “Cười các người đúng là một lũ ngu xuẩn”, Diệp Phong lắc đầu cười đáp.  

             “Ranh con, xem ra cậu không muốn vợ mình sống rồi nhỉ?”, Hoàng Trung nghiêm mặt nói.  

             Lúc này, trong máy tính lại truyền đến tiếng thét gào hoảng sợ của Thu Mộc Doanh.  

             “Chồng ơi, cứu em, cứu em với. Em sợ, Doanh Doanh sợ lắm”.  

             “Hu hu hu”, Thu Mộc Doanh tuyệt vọng gào khóc.  

             “Cô gái à, cơm có thể ăn bậy, nhưng tiếng “chồng” này không thể gọi bậy nhé”.  

             “Tuy rằng tôi đây điển trai phong độ, nhưng không phải loại người nào cũng trở thành vợ tôi được đâu”.  

             Giọng nói của Diệp Phong khẽ khàng vang lên.  

             Ở bên kia, Thu Mộc Doanh lập tức sững người.  

             “Tên rác rưởi này, tại sao lại là anh? Anh ở đây thì có tác dụng quái gì, chồng tôi đâu, mau gọi chồng…”  

             Cạch.  

             Thu Mộc Doanh còn chưa nói hết, Diệp Phong đã gập mạnh máy tính lại.  

             “Hoàng tiên sinh, trước khi đối phó tôi thì nhớ phải mang theo não”, Diệp Phong cười ha hả, bưng tách trà lên uống cạn, sau đó xách túi rời đi.  

             Lúc này Hoàng Trung đã tức điên người. Sắc mặt của ông ta tái nhợt, cực kỳ khó coi.  

             Đương nhiên Hoàng Trung cũng ngộ ra bọn họ đã bắt nhầm người.  

             Lần này, với tư cách là một sát thủ chuyên nghiệp, ông ta đã mất mặt đến cùng cực.  

             Thẹn quá hóa giận, Hoàng Trung liền chạy theo: “Ranh con, dám cười nhạo nghề nghiệp của tao, mày chết đi!”  

             Tiếng gầm phẫn nộ của Hoàng Trung vang vọng khắp quán bar. Trong ánh mắt hoảng sợ của đám đông, một cú đá vung mạnh về phía Diệp Phong đang đi đằng trước. Cùng lúc ấy, trên giày Hoàng Trung cũng xuất hiện một lưỡi dao.  

             Quá rõ ràng, Hoàng Trung muốn dùng cú đá này để tiễn Diệp Phong vào chỗ chết.  

             Diệp Phong cũng phản ứng rất nhanh. Anh lập tức xoay người, tránh đòn tấn công của Hoàng Trung. Cú đá trí mạng ấy lướt qua cánh tay Diệp Phong, sau đó đáp xuống túi đồ mà anh đang cầm.  

             Bụp.  

             Túi đồ bị đạp rách, sữa trong túi văng tung tóe xuống sàn.  

             Thấy hộp sữa bị Hoàng Trung bị đạp đổ, Diệp Phong lập tức đổi sắc mặt. Anh cáu tiết.  

             “Mẹ kiếp, dám đá đổ sữa vợ tao mua?”  

             “Đấy là sữa mà vợ tao mua!!”  

             Trong cơn thịnh nộ, Diệp Phong lập tức tát một cú trời giáng vào mặt đối phương. “Bốp” một tiếng, Hoàng Trung đập thẳng vào vách tường, gạch vỡ ra, cả người ông ta cũng lún sâu vào đống gạch nát ấy.

Advertisement
';
Advertisement