“Hầy…”  

             “Cơ hội tối nay tốt như vậy mà con bé Thu Mộc Trân không nắm lấy”.  

             “Lại đi từ chối cậu Tôn, đi mua đồ cùng với tên kém cỏi Diệp Phong”.  

             “Thật không hiểu con bé đang nghĩ gì”.  

             Nhìn hai người che chung một chiếc ô dần rời đi, hai vợ chồng Hàn Hải lặng lẽ thở dài.   

             Dáng vẻ họ vô cùng bực tức, thở dài như kẻ kém may.   

             Vừa rồi người lên xe Tôn Vũ Hào là Hàn Phi Phi. Thu Mộc Trân đã từ chối lời mời của Vũ Hào, cô chọn đi mua đồ của Diệp Phong.   

             Hàn Hải cũng sầm mặt. Ông ta nhớ lần trước khi gặp Thu Mộc Trân, thái độ của con bé với Diệp Phong vẫn còn vẻ lạnh lùng và ghét bỏ. Không biết tại sao bây giờ, Hàn Hải cảm thấy thái độ đó đã có chút thay đổi.   

             “Có thể sự kiên trì của Diệp Phong đã khiến Thu Mộc Trân cảm động”.  

             “Nhưng sẽ có một ngày sự đối đãi tốt của người đàn ông sẽ không thể bằng quyền thế và phú quý được”.  

             Hàn Hải lắc đầu, sau đó gọi vợ cùng đi lên tầng.   

             “Đi thôi, hi vọng buổi triển lãm đá quý ngày mai Thu Mộc Trân có thể thấy rõ hơn sự khác biệt giữa Diệp Phong và cậu Tôn.   

             Hai vợ chồng Hàn Hải nhanh chóng đi lên tầng.   

             Ở phía trước, Thu Mộc Trân và Diệp Phong vừa đi vừa nói chuyện.   

             “Dù sao Tôn Vũ Hào cũng là người mà cậu giới thiệu, tối nay tôi đã từ chối anh ta rồi, nếu lời mời ngày mai cũng từ chối thì hơi bất lịch sự”.  

             “Vì vậy ngày mai tôi định tham gia buổi triển lãm đá quý được tổ chức ở hội quán Giang Hải, anh cũng đi cùng đi”.  

             Thu Mộc Trân nói nhỏ nhưng đang trưng cầu sự đồng ý của Diệp Phong.   

             Mặc dù Thu Mộc Trân và Diệp Phong không phải vợ chồng thực sự nhưng dù sao trên danh nghĩa anh là chồng cô. Hơn nữa trước đó Diệp Phong đã giúp đỡ Thu Mộc Trân rất nhiều trong công việc gia đình. Nên có những chuyện Thu Mộc Trân cũng phải cân nhắc tới cảm nhận của Diệp Phong.   

             Diệp Phong cũng không hề phản đối. Nếu như từ chối thì rõ anh là người ích kỷ, ngược lại có anh đi cùng, Tôn Vũ Hào sẽ không dám giở trò với Thu Mộc Trân.   

             Buổi tối nhanh chóng trôi qua.   

             Sáng sớm hôm sau, Tôn Vũ Hào gọi điện tới nói rằng ba giờ chiều anh ta sẽ tới đón họ.   

             Thu Mộc Trân từ chối, nói rằng cô ngồi xe Phi Phi, không cần phiền họ phải chạy một chuyến.   

             Chẳng mấy chốc đã tới ba giờ chiều.   

             “Chị Thu nhanh lên!”  

             “Đừng để anh Vũ Hào nóng ruột”.  

             Hàn Phi Phi đã thay sang một chiếc váy dài tinh tế, gọi Thu Mộc Trân từ dưới tầng.   

             “Đây rồi đây rồi”.  

             Thu Mộc Trân và Diệp Phong cũng nhanh chóng đi xuống.   

             “Hả?”  

             “Sao anh cũng ở đây?”  

             “Anh Vũ Hào đâu có mời anh”, thấy Diệp Phong, Hàn Phi Phi vốn đang tươi cười bỗng đanh mặt, nói với ánh mắt khó chịu.   

             “Phi Phi, anh ấy là anh rể của em, em đừng không có trên dưới như vậy”.  

             “Nếu Diệp Phong không đi thì chị cũng sẽ không đi”, Thu Mộc Trân trả lời.  

             Hàn Phi Phi cũng hết cách. Ông bà Hàn Hải bắt Hàn Phi Phi phải ra sức đẩy thuyền Thu Mộc Trân và Tôn Vũ Hào. Vũ Hào cũng nhờ Phi Phi giúp đỡ, vì vậy hôm nay Thu Mộc Trân nhất định phải tới buổi triển lãm này.   

             “Thôi được rồi, đi thôi”.  

             “Để ý một chút, đừng làm bẩn xe của tôi”.  

             Hàn Phi Phi trừng mắt với Mạc Phong bằng vẻ ghét bỏ.   

             Sau đó ba người lái xe đi về hội quán Giang Hải ở trung tâm thành phố.   

             “Chị Thu, em nói chị nghe, toàn bộ những người quyền quý đều tập trung ở hội quán Giang Hải lần này. Triển lãm ngày hôm nay đến cả bố em có nhờ vả quan hệ cũng chưa chắc đã vào được.   

             “Những người được mời tới triển lãm chắc chắn đều là bậc hào phú, là tầng lớp thượng lưu ở Giang Hải.   

             “Nếu không có anh Vũ Hào thì đến cơ hội được mời chúng ta cũng chẳng có”.  

             “Tới khi đó, chị đi cùng anh Vũ Hào, em cũng nhân cơ hội tìm lấy một đại gia. Nếu em cũng được một ai đó để ý thì đúng là kiếm được món hời lớn”, trên đường đi, Hàn Phi Phi hết lời khen ngợi và nói đỡ cho Tôn Vũ Hào.    

             Chẳng mấy chốc họ đã tới nơi.   

             Quả nhiên, đã có rất nhiều siêu xe đỗ bên ngoài hội quán. Chiếc xe Buick nhỏ mà Hàn Phi Phi lái, đỗ ở nơi như thế này đúng là hơi ngại.   

             Sự chênh lệch giữa người với người đôi khi rõ ràng như vậy.   

             “Phi Phi, Mộc Trân, hai người tới rồi”.  

             Tôn Vũ Hào đã đứng đợi ngoài cổng từ lâu. Thấy Thu Mộc Trân và Hàn Phi Phi tới, anh ta lập tức mỉm cười bước tới đón.   

             Trong tay anh ta còn cầm một bó hoa để tặng cho Thu Mộc Trân.   

             “Tối qua, em từ chối tôi, lần này chắc là không chứ”.  

             “Coi như là bạn bè tặng”.  

             Một câu nói của Tôn Vũ Hào khiến Thu Mộc Trân không tìm được lý do để từ chối.   

             “Đúng vậy, chị Thu, lần này chị còn không nhận thì em cảm thấy đúng là không có chút tình người đấy”. Hàn Phi Phi ở bên cạnh hùa theo.    

             “Thôi được", Thu Mộc Trân cười ái ngại, thầm liếc Diệp Phong, sau đó nhận lấy.   

             “Hả?”, hình như nhận ra ánh mắt của Thu Mộc Trân, Tôn Vũ Hào mới để ý thấy Diệp Phong cũng tới. Anh ta lập tức chau mày.  

             Nhưng trước mặt Thu Mộc Trân, Tôn Vũ Hào không hề làm khó Diệp Phong mà vẫn giữ thái độ lịch thiệp.   

             “Đi thôi, buổi triển lãm bắt đầu rồi, chúng ta vào trong tham quan”, Tôn Vũ Hào cười nói.   

             “Được ạ”, Hàn Phi Phi không thể đợi thêm được nữa, mấy người lập tức đi tới lối vào.  

             “Thưa ông, thưa cô, xin mời lấy ra thư mời”, một người bảo vệ chặn họ trước cửa.   

             Lúc này Tôn Vũ Hào mới nhớ ra: “Em xem đầu tôi bị làm sao rồi này, cả ngày không biết nghĩ tới cái gì, lại quên không đưa thư mời cho mọi người”.  

             Tôn Vũ Hào vội vàng lấy thư mời trong túi ra.   

             “Ha ha anh Vũ Hào chỉ nghĩ tới chị Thu thôi”, Hàn Phi Phi trêu đùa.   

             Một lúc sau, Tôn Vũ Hào đưa thư mời cho Hàn Phi Phi và Thu Mộc trân. Đợi tới Diệp Phong thì anh ta vỗ đùi.   

             “Hỏng rồi, người anh em. Tôi chỉ mang theo có ba thư mời, hay là tôi đưa của tôi cho anh?”, Tôn Vũ Hào cố tình nói vậy.   

             Anh ta sớm biết mình không mang đủ thư mời nhưng cố tình đến bây giờ mới nói chính là vì muốn Diệp Phong bị bẽ mặt trước Thu Mộc Trân.   

             “Trời ạ, đưa anh ta làm gì? Một người nghèo như anh ta, vào đó cũng chẳng làm gì, ở ngoài này trông xe cho chúng ta là được”.  

             “Chị Thu, anh Vũ Hào, chúng ta mau vào trong đi. Em muốn xem nhẫn lắm rồi”, Hàn Phi Phi đẩy Thu Mộc Trân và Tôn Vũ Hào về phía trước.   

             “Hay là, tôi cũng...", Thu Mộc Trân mất kiên nhẫn, định nói gì đó.   

             “Không sao, mọi người vào trong đi, lát nữa anh vào sau”, Diệp Phong khẽ nói.   

             Hàn Phi Phi bật cười: “Trời ạ, ngầu ghê, người không biết lại tưởng anh là người quyền quý đấy? Đúng là nực cười, một người nghèo như anh đòi vào được sao?  

             “Chị Thu, mặc kệ anh ta, đúng là chẳng khác gì kẻ ngu si”.  

             Hàn Phi Phi cười chế nhạo sau đó kéo tay Thu Mộc Trân đi vào.   

             Tôn Vũ Hào trước khi bước vào cũng quay đầu lại cười chế giễu Diệp Phong và nói nhỏ: “Thấy chưa, đây chính là sự khác biệt giữa anh và bổn thiếu gia”.  

             “Tôi mới sinh ra thì đã có tư cách đứng ở vị trí này rồi”.  

             “Còn anh? Ba mươi năm? Bốn mươi năm? Sợ rằng cả đời cũng không có được tư cách đó đâu”.  

             Tôn Vũ Hào cười đắc ý, sau đó cũng đi theo hai người Hàn Phi Phi vào bên trong.  

             Lúc này chỉ còn lại Diệp Phong đang đứng bên ngoài.   

             “Thằng nghèo kiết xác tới từ đâu vậy, còn không mau cút?”  

             “Đây là nơi mà một tên nghèo như cậu có thể tới sao?”, người bảo vệ thấy Diệp Phong không đi thì tức giận quát tháo. Thật không thể hiểu một tên bảo vệ cỏn con lấy đâu ra cảm giác ưu việt như thế.   

             Sự việc xảy ra khiến không ít người chú ý.   

             “Cậu Thẩm, sản phẩm của nhà họ Thẩm có thể tham gia triển lãm lần này đúng là vinh hạnh cho Giang Hải chúng tôi.  

             “Cậu Thẩm yên tâm, vị trí trưng bày sản phẩm của nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ là vị trị tốt nhất trong hội quán".  

             Trước hội quán, một nhóm người mặc trang phục Tôn Trung Sơn đang bước tới.   

             Đi đầu là cậu ấm đeo kính đen được người khác vây quanh.    

             “Hả, đó là?”  

             Thẩm Phi chú ý tới tình hình phía trước, hắn quay đầu lại thì thấy một bóng lưng quen quen bèn đi tới.   

             Người đàn ông trung niên ở phía sau Thẩm Phi cũng vội vàng đi theo.   

             Thấy vậy, tên bảo vệ run rẩy, vội vàng chào hỏi.   

             “Đây là cậu Thẩm”, người đàn ông trung niên giới thiệu.   

             “Vâng vâng, chào phó hội trưởng, chào cậu Thẩm”, tên bảo vệ dạ dạ vâng vâng, cúi đầu chào hỏi.   

             “Chuyện gì vậy, sao ầm ĩ thế? Quấy rầy cậu Thẩm, anh có chịu trách nhiệm nổi không? Chắc không muốn làm đội trưởng đội bảo vệ nữa chứ gì?”, phó hội trưởng tức giận.   

             Đội trưởng đội bảo vệ lập tức hoảng sợ, vội vàng nói: “Vâng vâng, phó hội trưởng bớt giận, bớt giận. Để tôi đuổi cái tên nghèo kiết xác lại gây rối này ra ngoài ngay”.  

             “Còn không mau cút? Muốn tao ra tay à?”, tên bảo vệ gầm lên với Diệp Phong.   

             “Sở…Sở tiên sinh sao?", đúng lúc này cậu Thẩm nhìn người đứng phía trước, cơ thể bỗng run rẩy và đẩy mạnh tên bảo vệ đang che tầm mắt ra.   

             “Ha ha”  

             “Sở tiên sinh, đúng là duyên phận, chúng ta lại có thể gặp nhau ở Giang Hải”.  

             “Sở tiên sinh gần đây có khỏe không?”  

             …  

             Thẩm Phi ân cần hỏi han khi nhìn thấy Diệp Phong, bộ dạng trông đợ bỡ như con nhìn thấy bố vậy.   

             Thấy Thẩm Phi như vậy, đội trưởng đội bảo vệ bỗng sững sờ.   

             Tất cả đều ngây người nhìn theo.   

             Người khiến cả phó hội trưởng của hiệp hội đá quý Giang Hải phải cung kính lại tỏ ra khúm núm trước mặt Diệp Phong như vậy sao.   

             Đội trưởng đôi bảo vệ sợ tới mức muốn đái cả ra quần.   

             Mẹ ơi!  

             Mình đã gây sự với ai thế này?

Advertisement
';
Advertisement