Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 Trước đây, U Mộc lão tổ của Dược Vương Tông sống hơn hai vạn năm đã được gọi là lão bất tử rồi, tôn giả Bằng dựa vào thiên phú của chủng tộc sống ba vạn năm lại đạt đến đỉnh cao Nguyên Anh.  

 

Ông lão này không biết đã sống bao nhiêu năm, ít nhất cũng trên bảy tám vạn năm thì kinh khủng đến cỡ nào? Bán chân tiên, hay là, chân tiên chân chính?  

 

Tất cả mọi người trong lòng đều nặng nề. Nhất thời cả Địa Cầu đều rơi vào khoảng trầm mặc vô tận.  

 

…  

 

Trong vũ trụ, khi ông lão vừa nói xong, cả đất trời đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Vân Lam bị giẫm dưới chân Diệp Thành và ông lão hơi khom người, giọng điệu lại chân thành.  

 

Không ai dám nói lời nào, ông lão bình dân này nửa người gần như muốn ngã xuống đất, đi từng bước cả người đều run rẩy, nói một câu cũng gần như không thở nổi, nhưng quả thật sâu thâm khó lường, chỉ với tuổi tác đã khiến người ta vô cùng kinh sợ.  

 

Ông lão thấy Diệp Thành không nói liền khẽ cười:  

 

“Đạo hữu Diệp sức lực như vậy quả thật vượt ngoài tưởng tượng của lão. Nhớ năm đó khi tôi bằng tuổi Diệp đạo hữu đây lại không có ai mạnh tuyệt đối như đạo hữu đây, mà lại có khí lực sánh ngang với Chân Tiên cùng với pháp lực vô cùng mạnh mẽ. Trước đây khi nhìn đạo hữu cùng với mấy tên nhóc đánh nhau, mấy ông bạn già cùng đánh cược với tôi, nói đạo hữu sẽ thua. Nhưng không, bây giờ toàn bộ đều thua vào tay tôi, có người còn thua cả mạch khoáng một ngôi sao, vì vậy đạo hữu cứ việc mở lời!”  

 

“Hừ!”  

 

Từ sâu trong vũ trụ, dường như có một vài tiếng hừ nhẹ khe khẽ.  

 

Ông lão giống như không phát hiện ra mà tiếp tục cười nói:  

 

“Lão đã sống nhiều năm như vậy, có thể nói cũng chẳng làm được chuyện gì. Anh cả tôi có thiên chất vẫn luôn tung hoành thiên hạ, đi theo gót bố tôi chứng minh đại đạo; anh hai yêu thích kiếm thuật, được gọi là Kiếm Vũ Tinh Hà, cũng giành được danh xưng Kiếm Tiên. Ngay cả anh năm khôn khéo nhanh nhẹn cũng trở thành thiếu chủ của Kim Ô Môn, cũng chỉ có lão đây, miễn cưỡng sống được vài năm, tích góp được chút bảo vật, trong biển sao, cũng có chút danh tiếng thu thập bảo vật. Đạo hữu Diệp không cần phải khách sáo, muốn gì đều có thể nói với lão đây, đều có thể thương lượng”.  

 

Ông ta nói xong, đưa tay bắt lấy trong không trung.  

 

“Vù vù!”  

 

Một thanh tiên kiếm sắc vàng sáng rực từ sâu trong vũ trụ xuất hiện, rơi vào tay ông ta, đó chính là bán tiên bảo, Long Diệu.  

 

Bán tiên bảo này trong tay Vân Lam thì kiêu ngạo ngang bướng, với thực lực của Vân Lam chẳng qua cũng chỉ có thể chém ra hai ba lần. Nhưng ở trong tay ông lão bình dân lại tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng, có vẻ rất phục tùng, giống như thanh kiếm này vốn dĩ là thuộc về ông ta vậy.  

 

“Ai, nếu không thì thanh kiếm này là của phụ hoàng tôi để lại, giao lại cho đạo hữu thì thế nào? Nghĩ đến tôi đây đã sống hơn bảy vạn năm rồi, vật ngoài thân này đem theo chẳng có tác dụng gì!”  

 

Ông lão khẽ than.  

 

“Ai, lão Vân keo kiệt có tiếng ở cả ngoại vực Tinh Hà. Không cần nói đến bán tiên bảo, mà ngay cả một miếng linh thạch cũng tiếc nuối nữa là!”  



Có người cười trêu. 

Advertisement
';
Advertisement