Thậm chí ngay cả nhiều đệ tử phái Sương Diệp, cùng với người bình thường trên Địa Cầu trong lòng cũng có chút oán trách Diệp Thành. Ông lão áo vải cư xử rất tốt, hoàn toàn là dáng vẻ người già gần gũi, không hề có chút hung hăng nào. Rất nhiều người trong lòng đều có chút hy vọng, có phải là có thể đàm phán với các đại giáo ngoại vực tinh hà này không. Nếu có thể không phải đánh nhau thì đương nhiên không đánh là tốt nhất.
Nhất là đám người Tất Tịnh Hồng, Hách Hổ, vốn dĩ không quá xem trọng Diệp Thành, chỉ là dưới sức ép của Diệp Thành thì không thể không cúi đầu. Lúc này trong lòng đều âm thầm cười lạnh.
“Đều là kẻ địch một mất một còn cả rồi, mọi người còn trông cậy vào những Chân Tiên đạo thống này bỏ qua cho chúng ta sao? Sao có thể chứ?”
Cô bé Tần Thanh Uyển phản bác.
“Chưa hẳn là không thể mà, những Chân Tiên đạo thống này là kẻ địch với Sương Diệp Phái, nhưng với bách tính bình thường chúng ta thì lại không thù không oán. Huống hồ Kháo Sơn Vương lại khoan dung độ lượng, là trưởng lão trung hậu. Nguyện ý bỏ qua cho Sương Diệp, Chân Tiên Diệp cũng không chấp nhận mà còn giết chết huyết mạch trực hệ của đối phương, đây chẳng phải là kết thù ngay trước mặt, không chết không ngừng sao?”
Có người tính khí kỳ quái nói.
“Ai? Là ai nói bậy?”. Ánh mắt Aokawa Sakura như điện liếc sang.
Rất nhiều người lập tức im miệng.
Diệp Thành còn chưa thua, Sương Diệp vẫn còn là Chúa tể của Địa Cầu, cho dù là Nguyên Anh ngoại vực thì Aokawa Sakura vẫn có thể một kiếm chém chết, lúc này không ai dám động vào cô ta.
Sau khi khống chế đám người, Aokawa Sakura ngẩng đầu, ánh mắt có chút nghiêm trọng.
…
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Diệp Phàm, không chỉ có hơn một tỷ chúng sinh trên Địa Cầu mà còn rất nhiều tu sĩ tinh vực bị lãng quên đang ở ngoại vực quan sát, thậm chí cả tán tu biển sao cũng nhìn về phía anh.
“Tên nhóc, sao không sợ chết? Dám cả gan giết chết Vân Lam trước mặt chúng ta. Chẳng lẽ cho là mấy lão già chúng ta không dùng được nữa rồi, có thể bị nghiền chết dễ dàng như mấy đứa hậu bối?”, ông lão gầy còm nheo mắt nói.
“Diệp Thành, thật quá ngông cuồng, không biết trời cao đất dày, núi cao còn có núi cao hơn.” Ông lão cao lớn lắc đầu nói.
“Diệp đạo hữu, đây là ý gì?” Vẻ mặt vui cười của Vân Cực cũng trầm xuống, sắc mặt như mặt hồ tĩnh lặng.
“Còn có ý gì nữa? Cho rằng chúng ta tay chân già cỗi không dùng được nữa. Ha ha, tiểu bối, sức lực đám người chúng ta vượt ngoài sức tưởng tượng. Đừng nghĩ rằng pháp lực mạnh mẽ thì thì dám coi thường chúng tôi, chỉ vừa mới bước chân vào con đường tiến lên Hợp Đại Đại Đạo mà thôi, còn chúng ta đã là tiền bối đi trước rồi”.
Thái thượng trưởng lão của Vô Cực Tông thản nhiên nói.
Những vị Thái thượng trưởng lão này, mỗi người đều đã sống đến mấy vạn năm, cho dù có thấy Diệp Thành quét sạch sức mạnh thất đại Thần Tử thì cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi. Cả đời bọn họ đã chứng kiến biết bao nhiêu kẻ mạnh, nhiều vô số. Diệp Thành tuy mạnh nhưng bọn họ cũng có chỗ dựa của chính mình, không chút lo sợ.
“Vù vù!”
Bức tranh Sơn Hà Xã Tắc trong tay mỹ nữ mặc quần áo trong cung của Kim Đồng Giáo hơi chuyển động.
Ngoại trừ lần đó thì mỗi một vị Thái thượng trưởng lão đều có khí thế khác nhau trên người. Những khí thế đó không hề kém bức tranh Sơn Hà Xã Tắc chút nào, rõ ràng cũng là bán tiên bảo hạng nhất.
Ở đây có ít nhất là bảy món bán tiên bảo! Hơn nữa còn nằm trong tay bảy vị Bán Chân Tiên vừa tiếp xúc với cảnh giới Hợp Đạo.
“Răng rắc!”
Mấy vị trưởng lão ánh mắt cao ngạo, tức giận như muốn nuốt cả vũ trụ.