Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 Vị Lăng Tiêu Chân Tiên này lại là kẻ địch mạnh nhất mà Diệp Thành phải đối mặt từ khi sống lại đến nay, thậm chí ngay cả chiêu bài cuối cùng Diệp Thành cũng dùng đến, dốc hết toàn lực cũng không thể nào đánh thắng được, nhưng Diệp Phàm vẫn đứng thẳng, vẻ mặt không chút lo sợ.  

 

“Thế nào, không nói gì sao?”  

 

Lăng Tiêu Chân Tiên cười lạnh.  

 

Hắn không cần phải làm gì, sau lưng đã có một nhóm thuộc hạ xông lên.  

 

“Tên sâu bọ này, đại nhân Chân Tiên đã ban phúc cho rồi, chỉ cần dâng lên công pháp sẽ được thu nhận làm thuộc hạ, đây chính là vinh hạnh to lớn trong cả Địa Cầu, vậy mà còn dám phản kháng, đúng là muốn chết!”  

 

“Đúng vậy, Diệp Thành, không biết đã bỏ lỡ cái gì, chắc chắn sẽ phải trả giá vì sai lầm hôm nay.”  

 

“Đúng là trứng chọi với đá, châu chấu đá xe!”  

 

“…”  

 

Một nhóm tu sĩ chỉ trích.  

 

Những tên thuộc hạ này đều đến từ các tinh cầu mà Lăng Tiêu Chân Tiên cướp đoạt được, được hướng dẫn bồi dưỡng thêm. Mỗi người đều là tu vi Nguyên Anh, trong đó còn có cả tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh cấp cao nhất. Mặc dù chút tu vi nhỏ nhoi này không đáng nhắc đến trước mặt Diệp Thành nhưng đối diện với mọi người ở Địa Cầu thì lại giống như Thái Sơn vậy.  

 

Trong đó có một vị đại tu Huyết Tộc cảnh giới Nguyên Anh cấp cao nhất, chắp hai tay sau lưng nhìn xuống Địa Cầu nói:  


“Ai bắt được đệ tử phái Sương Diệp giao đến trước mặt Chân Tiên sẽ được ban thưởng thiên đan. Nếu như bắt sống nhân vật cấp cao của phái Sương Diệp hay thậm chí là đệ tử của Diệp Thành sẽ được ban thưởng một thiên bảo, lại được thu nhận dưới trướng Chân Tiên làm thuộc hạ chinh chiến chư thiên!"

 “Cho các người một canh giờ để cân nhắc, nếu không nghe theo thì bắt giữ cả Địa Cầu, huyết tẩy toàn bộ!”. Đại tu Huyết Tộc lạnh giọng nói.  

 

Ngay lúc đó, trên Địa Cầu, rất nhiều người cảm thấy trong lòng lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.  

 

Đệ tử phái Sương Diệp lài càng đau buồn, tức giận. Bọn họ có thể cảm nhận được những Nguyên Anh của hệ Ngân Hà và ngoại vực ở xung quanh như Thiên Tuệ, Thiên Quân, Hách Hổ, đám người Huyết Tộc, lão tổ tộc Quang Minh, ánh mắt đều do dự nhìn qua, ác ý trong đó khiến bọn họ tức giận đến cực điểm, lại vô cùng bi thương.  

 

Phong Linh ngẩng đầu nhìn. Trong cả đại điện Sương Diệp Các, một đám người mang lòng dạ riêng, trong ánh mắt mỗi tu sĩ ngoại vực đều giống như sói đói nhìn chằm chằm các đệ tử phái Sương Diệp.  

 

Sau khi mất đi Diệp Thánh thì phái Sương Diệp hoàn toàn trở thành một con cừu lớn, căn bản không có sức chống đỡ được sự tấn công của những kẻ phản bội này. Thậm chí Hách Hổ Thiên Quân cười càng hung tợn, giẫm từng bước đi đến, ánh mắt không hề có ý tốt nhìn sang nhóm phụ nữ mấy người Thẩm Minh Nhan.  

 

“Xong rồi, cả Địa Cầu và phái Sương Diệp coi như xong rồi, ông nội à, con cũng không được gặp lại ông nữa rồi…”  

 

Phong Linh đau buồn nhắm mắt lại.  

 

Ngay giây phút Diệp Thành thua trận cũng đồng nghĩa với sự suy tàn và diệt vong của phái Sương Diệp. Diệp Thành chính là nền móng vững chắc của phái Sương Diệp hay thậm chí là của cả Địa Cầu, người khác dù thất bại thì còn có thể được anh đứng ra cứu vãn xoay ngược tình thế. Nhưng bây giờ đến cả Diệp Thành cũng thua rồi, thì còn có ai nữa?  

 

Rất nhiều người đều nhờ cậy vào biết bao nhiêu lần Diệp Thành trở mình, mọi người dường như đều cho rằng chỉ cần còn Diệp Thành thì chắc chắn sẽ không thua, nhưng hôm nay đã đến cục diện này, thậm chí cả đám người Aokawa Sakura lạc quan nhất trong lòng cũng chỉ còn lại tuyệt vọng.  

 

“Phu quân, chúng ta phải chết thật sao?”  

 

Thẩm Minh Nhan ngẩng đầy, nhìn lên trên Cửu Thiên, Diệp Thành cả người run rẩy, không chịu nổi cả một đòn.  



Tiết Mộng Ngưng đối mặt với Hách Hổ Thiên Quân đang ép sát từng bước, rút ra thành trường kiếm màu đen sau lưng, vẻ mặt lạnh như sương sớm, tay nắm chặt chuôi kiếm, rõ ràng đã quyết chiến đấu đến chết. 

Advertisement
';
Advertisement