Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 “Tu Di tiên tôn chính là một tu sĩ giáng lâm như thế. Chu Đạo Huyền coi trọng hắn, có lẽ không chỉ bởi vì tình cha con, mà hơn hết, ông ta đang muốn bảo vệ Tu Di tiên tôn, để hắn giác tỉnh thành công thần thuật và trí nhớ của Tinh tộc thượng cổ!”  

 

Nói tới đây, Diệp Thành lại khẽ nhún vai cái nữa: “Rất không may, Tu Di tiên tôn kia đã bị tôi giết chết, tất nhiên tôi cũng đã biết được tất thảy những trí nhớ mà hắn ta giác tỉnh, thế nên trước trận quyết đấu với Thần Kiếm tiên tôn, tôi đã biết được ai chính là kẻ đứng sau cùng mà bản thân sẽ phải đối mặt”.  

 

“Nếu đã biết người mà ngươi sẽ phải đối mặt là thần Sáng Thế, vì sao ngươi lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào?”  

 

Thần Sáng Thế trầm giọng hỏi.  

 

“Việc gì tôi phải sợ chứ?”  

 

Vẻ mặt Diệp Thành lúc này chẳng khác nào như đang nghe được câu chuyện nực cười nhất trong thiên hạ, anh bỗng cười ha hả: “Chẳng qua chỉ là một tu sĩ cảnh giới Đại Thừa bị thương nặng sắp sửa hấp hối mà thôi, mặc dù đã từng trải qua trận đại chiến của trăm tộc, mượn cơ hội cắn nuốt khá nhiều thần hồn của cường giả, song giỏi lắm ông cũng chỉ khôi phục được một phần trăm”.  

 

“Còn tôi, cho dù chỉ đang sở hữu tu vi của cảnh giới Độ Kiếp, nhưng lại chính là cường giả đứng đầu và mạnh mẽ nhất, ông vốn dĩ không thể làm gì được tôi, bằng không thì kiếp trước tôi đã sớm bị người khác ‘ăn’ sạch chẳng còn mảnh xương nào rồi”.  


Vẻ mặt thần Sáng Thế trầm xuống, lão ta lạnh lùng nói: “Tiếp tục đi, để ta xem ngươi còn biết được gì nữa ?"

 Diệp Thành thản nhiên nhún vai rồi nói: “Đối với ông, cả vũ trụ này cũng chỉ là một bãi săn bắt, thỉnh thoảng chọn một vài con mồi mạnh mẽ nhất trong đó để ‘ăn’ là được. Còn đối với chúng tôi, vũ trụ này lại chính là một con sông dài bất tận, tất cả sinh linh đều là những con cá đang bơi trong đó, mặc dù đôi lúc chúng có thể nhảy ra khỏi mặt nước, song cuối cùng kiểu gì cũng sẽ lại rơi xuống lòng sông mà thôi”.  

 

“Muốn thoát được khỏi con sông ấy cũng chỉ có một biện pháp khó khăn duy nhất, đó chính là trở thành tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, song hiển nhiên, ông sẽ không cho phép loại chuyện như thế xảy ra, mặc dù bản thân ‘thợ săn’ cũng cần có thời gian say ngủ để bế quan trị thương, nhưng đồng thời cũng lại đang nuôi dưỡng một đám ‘chó săn’ cho mình – chính là đám người của thiên hà Overlord kia!”  

 

“Tôi phải thừa nhận ba đại cường giả Thiên Đế, Minh Vương, Hải Hoàng quả thật là cường giả nghìn năm khó gặp, đáng lẽ nên dùng sự bất tử để làm mồi nhử rồi nhận được sự thần phục hoàn toàn của bọn họ, sau đó săn bắt những người sở hữu sức mạnh của tiểu Tiên Đế, thậm chí là tu sĩ cảnh giới độ kiếp thực thụ!”   

 

“Xét về mặt lý thuyết, ông đã làm mọi thứ đến mức hoàn hảo như thế rồi, song lại không ngờ tới lại có sự xuất hiện của tôi!”  

 

“Không ngờ rằng lại có người chỉ trong vòng năm vạn năm đã tu luyện thành công, bước vào cảnh giới Độ Kiếp, hơn nữa lại đi sâu hiểu thấu được cảnh giới Độ Kiếp ấy, thậm chí còn diệt sạch cả thiên hà Overlord!”  

 

“Không có cách nào nắm bắt được Huyền Thành Tiên Đế trong tầm tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi càng lúc càng mạnh lên, cuối cùng đột phá cảnh giới Độ Kiếp, rảo bước tiến tới cảnh giới Đại Thừa, rốt cuộc lúc này ông cũng không thể ngồi yên được nữa, không dám để cho vũ trụ này xuất hiện tu sĩ cảnh giới Đại Thừa thứ hai, ngay cả cường giả Đại Thừa lâu năm cũng không dám ngồi im nhìn kẻ địch xuất hiện như thế. Ông đứng ở vị trí cao cao tại thượng quá lâu rồi, đã sớm quên đi cảm giác khi chiến đấu một trận công bằng với kẻ địch có thân phận và tu vi ngang mình là thế nào từ lâu”.  

 

Diệp Thành nhìn về phía thần Sáng Thế bằng ánh mắt khinh miệt, khóe miệng khẽ cong lên:  

 

“… Cảm giác e sợ chính ‘người’ mà bản thân mình đã tạo ra!”  

 

   

 

Sắc mặt thần Sáng Thế bắt đầu trở nên dữ tợn: “Ta đường đường là vị thần sáng lập ra thế giới này, vậy mà lại phải e sợ con kiến hôi như ngươi sao?”  

 

“Cả vũ trụ này đều do ta tạo nên, Nhân tộc chẳng qua chỉ là một trong vô vàn chủng tộc thấp kém ta tiện tay tạo ra mà thôi, hơn nữa còn là chủng tộc tạp nham chẳng đáng được chú ý… Các ngươi cũng xứng để ta phải e ngại sao?”  

Advertisement
';
Advertisement