Chương 126: Sư Tử Hống?
"Gần rồi, gần hơn nữa!"
Đôi mắt Lục Tuyết Tình lóe lên sự hưng phấn, công pháp tu hành của ả ta tên là Huyết Ma Phong Điên Quyết, mạnh hơn rất nhiều so với võ công bình thường. Nhưng một khi vận công là sẽ vô cùng thèm khát máu tươi, giống y hệt quỷ hút máu trong truyền thuyết.
Lúc này Lục Tuyết Tình nhìn chằm chằn cổ họng Diệp Thành, ánh mắt ả ta tràn đầy sự thèm khát và tham lam. Đó không chỉ là sự khát máu mà còn là thèm khát pháp bảo bảo vệ!
"Chết đi, chết đi, chết đi!"
Dưới sự kích thích của pháp bảo, ả ta hưng phấn hét lên. Âm thanh đó cứ như là một con gà già mải miết gào lên, khiến cho các cô gái trốn sau lưng Diệp Thành không khỏi run bần bật.
"Bốp!"
Ngay sau đó Lục Tuyết Tình bay ngược ra ngoài, ngã ập xuống đất. Nhưng ả ta lại bật ngay dậy, cẩn thậm liếm máu tươi trên tay cứ như một đứa trẻ liếm kẹo que vậy.
"A ha ha ha ha! Máu của đàn ông quả nhiên luôn vô cùng tươi ngon!"
Hai mắt ả ta đỏ ngầu, cười điên cuồng, nhưng cứ cười mãi ả ta liền thấy tình hình không đúng lắm.
Vì sao, vì sao các người đều dừng lại? Vì sao, vì sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ đó? Vì sao, vì sao tôi lại đau như vậy...
Máu trên tay có vị không đúng lắm. Không, đây không phải máu của đàn ông, đây là...
Đồng tử Lục Tuyết Tình chợt co lại, ả ta cúi đầu nhìn bụng mình thì thấy nơi đó có một lỗ thủng to như cái miệng xô, thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh ở sau lưng.
"Đó là máu của mình!"
Ả ta gào lên long trời lở đất. Người phụ nữ tiếng ác đồn xa khiến người ta nghe danh là khiếp đản này ngã thẳng xuống, bắn hết bùn đất lên.
"Đùa, đang đùa đúng không..."
Những người khác đều rùng mình ớn lạnh bởi người phụ nữ tham lam tới nỗi mụ mị đầu óc này, họ không khỏi dừng bước. Tuy Huyết Ma Phong Điên Quyết của Lục Tuyết Tình có tác dụng phụ rất lớn nhưng ngược lại, lúc vận công có uy lực rất lớn, không hề thua kém đại sư võ đạo.
Ả ta mạnh như vậy mà lại bị một cú đấm nhẹ nhàng của Diệp Thành đánh tới nỗi trọng thương, thế không phải có nghĩa là một đám người họ xông lên là bị đấm mỗi người một cái?
Một bên khác, sắc mặt Diệp Thành vẫn rất bình tĩnh, anh lạnh nhạt nói: "Người tiếp theo".
Chỉ ba chữ rất nhẹ nhàng lại khiến trái tim những người còn lại run rẩy. Sắc mặt Quan Trường Hưng thay đổi, ông ta nói: "Chúng ta cùng lên đi, khống chế thằng nhóc này trước đã. Ngôn Tương sẽ cho Hắc Quả Phụ dùng Kim Sang Dược ngay, đợi ả ta hồi phục rồi thì sẽ sử dụng Thiên Cơ Ngũ Hành Trận!"
Nói rồi ông ta gầm lên rồi xông về phía Diệp Thành. Ba người khác cũng biết về lợi hại trong đó, liền bỏ qua tất cả mưu toan tính kế, đồng tâm hiệp lực hợp tác với nhau.
Hai tay Tống Hoa Vũ giơ lên, hơn mười cây phi đao hợp lại thành hai đường thẳng đâm thẳng về phía Diệp Thành. Đây chính là tuyệt học át chủ bài của bà ta. Dưới sự công kích liên tiếp, ngay cả tấm thép cũng không chặn nổi!
Những người khác thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau rồi tấn công từ nhiều góc độ khác nhau. Mưu đồ của chúng vô cùng hiểm ác, cố tình điều chỉnh góc độ. Nếu Diệp Thành tránh đi thì đòn tấn công sẽ rơi vào các cô gái đứng sau anh!
Sắc mặt Lam Thải Nhi trắng bệch, cô ta đã nhận ra dụng ý của đám võ sĩ này, liền vội vàng chặn trước mặt Tào Hinh Toàn. Cho dù chân cô ta đã run lẩy bẩy nhưng cô ta vẫn cắn răng không lùi bước.
Trong suy nghĩ của cô ta, cho dù Diệp Thành lợi hại thì cũng chỉ có thể tạm thời né tránh những đòn tấn công không góc chết từ tất cả mọi phía này. Nhưng một khi tránh ra thì người gặp xui xẻo sẽ là những người đứng phía sau anh.
"Khốn kiếp, quả nhiên đàn ông là thứ không đáng tin. Nhưng cho dù liều cái mạng này mình cũng phải bảo vệ cô chủ thật tốt!"
Lúc Lam Thải Nhi đang có tâm trạng bi tráng, giơ tay tạo thành thế võ Thái Cực Quyền thì Diệp Thành lại cười khẽ một tiếng, há to miệng ra.
"Gầm!"
Bất chợt, có một luồng sóng âm cuồn cuộn bùng nổ ra khắp bốn phương tám hướng, thổi bay đám người Quan Trường Hưng ra ngoài. Đám võ sĩ bay xa hơn mười mét mới miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, mắt và mũi họ ngập máu, tai gần như không thể nghe thấy gì.
Còn về đống phi đao kia thì như lá rụng trong gió bão, bị thổi bay lả tả đầy đất phát ra tiếng đinh đinh đang đang vui tai.
Uy lực của tiếng gầm quả là quá đáng sợ!
"Đây, đây chẳng lẽ là...". Quan Trường Hưng cố gắng giãy giụa, vừa mở mồm ra đã phụt ra một ngụm máu lớn: "Tuyệt học chỉ có võ sĩ có nội lực đỉnh cao mới có thể luyện thành - Sư Tử Hống?"
Diệp Thành bĩu môi, lạnh nhạt nói: "Chỉ là môn Sư Tử Hống nhỏ nhoi thôi, sao có thể sánh bằng Cuồng Hổ Tiếu của tôi được. Các người còn có chiêu át chủ bài là Thiên Có Ngũ Hành Trận đúng không, tôi cho các người thời gian trị thương. Cứ giãy giụa đi, nhưng đừng có khiến tôi mất hứng".
Anh vừa dứt lời, những người khác đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Nhưng khi thấy anh không hề động đậy, chúng liền lăn lê bò toài hợp lại với nhau, tranh cướp Kim Sang Dược để nhanh chóng khôi phục.
Tuy Kim Sang Dược có hiệu quả trị thương về nội thương nhưng không quá tốt. Nhưng vừa nãy Diệp Thành cũng nương tay, anh chính là muốn đối phương dùng chiêu mạnh nhất rồi lại nghiền nát con át chủ bài của chúng, để lúc đắc ý nhất chúng lại rơi vào vực sâu tuyệt vọng!
Tuy Tiết Bách Hợp và Tào Hinh Toàn không hiểu vì sao anh làm vậy nhưng vẫn ủng hộ vô điều kiện. Nhưng đối với Lam Thải Nhi thì đây là hành động ngu xuẩn vô cùng.
Cô ta tức giận đi lên, thấp giọng quát: "Anh điên rồi à? Không thừa thắng tấn công mà còn cho đối phương cơ hội trị thương! Anh có từng nghe câu kiêu binh tất bại chưa, đã từng nghe nói về cái giá của sự kiêu ngạo chưa?"
"Hơn nữa một khi họ dùng Thiên Cơ Ngũ Hành Trận thì uy lực lớn tới nỗi không thể tưởng tượng nổi, nghe nói còn từng giết chết cả đại sư võ đạo đấy, anh định chống lại kiểu gì?! Anh nghĩ mình là ai, Võ Thành à?"
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Lam Thải Nhi, cô nghĩ cô là ai? Tôi nói gì làm gì còn đến phiên cô dạy tôi à?"
"Anh!"
Lam Thải Nhi tức điên lên nhưng không thể phản bác được, chỉ đành quay đầu kéo tay Tào Hinh Toàn đi: "Cô chủ, chúng ta đi thôi. Anh ta ở lại là tự tìm cái chết đấy, cô chủ là hy vọng tương lai nhà họ Tào, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được".
Tào Hinh Toàn vẫn cố chấp giãy giụa, bướng bỉnh nói: "Không, tôi phải ở lại, tôi phải đối mặt với kẻ địch cùng anh Diệp Thành..."
"Cô chủ!". Lam Thải Nhi quát to, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Cô đã không còn là trẻ con nữa rồi, gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ, phải nghĩ cho tỉnh Tô Bắc, nghĩ cho nhà họ Tào, nghĩ cho...mẹ của cô".
Nhắc đến Dương Lâm, Tào Hinh Toàn liền im lặng. Sao cô ấy có thể không biết về nỗi đau và trọng trách mà mẹ phải gánh chịu chứ, thế nên Lam Thải Nhi vừa nói vậy, sự giãy giụa của cô ấy liền yếu đi nhiều.
Diệp Thành thấy thế thì cười nói: "Không sao đâu, cô về trước đi, chuyện bên này tôi sẽ giải quyết nhanh thôi".
Nói rồi anh quay đầu lại, nhìn thấy đám người đã chữa thương xong và đang nhìn anh chằm chằm, bổ sung thêm một câu: "Chắc khoảng hai phút".