Chương 141: Tài năng thiên bẩm
Nghe Diệp Thành nói vậy, mười ba người này đều hèn nhát lùi ra sau, chỉ sợ mình sẽ trở thành vật tế của mặt trăng khổng lồ, nhưng Diệp Thành thì hoàn tàn chẳng có ý định sử dụng Băng Tâm Quyết.
Đối với Diệp Thành thì cho dù anh tạm thời chỉ mới đến cảnh giới Tu Thể nhưng vẫn có thể tùy ý sử dụng các loại chiêu thức thần tiên và võ thuật, đâu cần đến một Băng Tâm Quyết nhỏ bé?
Hai chân anh điểm nhẹ xuống đất, lướt qua võ đài như chuồn chuồn lướt nước. Anh nhanh chóng lướt đến trước mặt một đại sư võ đạo, giơ tay ra đấm.
"Chết tiệt, tại sao lại là mình cơ chứ!"
Đại sư võ đạo này gào ầm lên, biết rõ đại nạn đã ập đến liền dồn khí vào đan điền, liều mạng đánh ra một chưởng. Đây là chiêu thức mạnh nhất của người này, uy lực rất lớn, không hề thua kém Thất Thương Quyền mà Trình Phá Sơn đánh ra năm đó.
Nhưng Diệp Thành chỉ nhẹ nhàng huơ nắm đấm qua, cứ như là trước mặt anh chỉ là một đống bông. Tên đại sư võ đạo này mừng rơn, thầm nghĩ tên họ Diệp này quả là ngang ngược, còn không thèm sử dụng chiêu thức nữa, chẳng lẽ hắn nghĩ một cú đấm là có thể đánh chết mình sao?
Nghĩ như vậy, tên đại sư võ đạo này từ công chuyển sang thủ, dồn hết tất cả chân khí toàn thân vào hai cánh tay rồi chắn trước người. Tuy hắn không tin những người khác nhưng cũng biết chuyện này rất hệ trọng, lúc này chỉ cần mình tạm thời chặn được tên họ Diệp này là những người khác chắc chắn sẽ bỏ qua những hiềm khích cũ, tung ra tất cả chiêu thức át chủ bài.
Bởi vì chỉ cần giết tên này là có thể có được Nguyên Thánh Đan vô cùng quý giá!
Thế nên hắn lập tức kêu to: "Tên nhóc ngu xuẩn, tao sẽ cho mày thấy sự lợi hại của võ đạo, hãy xem tao dùng tám lạng thắng ngàn cân đi!"
Những người khác thấy thế thì cũng lấy lại tinh thần, ai nấy đều lặng lẽ vận nội lực, chỉ đợi tên họ Diệp hơi chậm lại thôi là sẽ lập tức tung chiêu mạnh, tiễn Diệp Thành về Tây Thiên!
Nhưng ngay sau đó, họ đều sững sờ, bởi Diệp Thành chỉ nhẹ nhàng tung một chưởng. Tên đại sư võ đạo tràn đầy tự tin, vận hết nội lực để phòng ngự kia nửa người trên đã nổ bùm như quả dưa hấu vỡ, máu tươi và nội tạng bắn đầy đất.
"Đang, đang đùa đấy hả?"
Đệ tử của tên đại sư võ đạo này sợ tới nỗi ngồi bệt xuống đất. Trong lòng họ, sư phụ luôn cao quý kiêu ngạo, là chiến thần bất bại, sao có thể bị một chưởng đánh cho nổ tung được?
Tên trước mặt họ lẽ nào là một con quái vật?
Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Diệp Thành đột nhiên bật cười. Anh vừa cười khẽ vừa nói: "Cách này cũng hay đấy, nhưng đầu tiên là anh phải có bản lĩnh của bốn lạng đã; Thứ hai, chưởng này của tôi không chỉ là nghìn cân thôi đâu".
Im lặng, bầu không khí im lặng như chết. Không ai dám hó hé gì, chỉ sợ tên ôn thần này chú ý đến họ. Mà Diệp Thành lại lạnh nhạt nói: "Còn vì sao tôi giết anh đầu tiên...chẳng có lý do đặc biệt gì cả, chỉ là vì anh gần tôi nhất thôi".
Anh vừa dứt lời, các đại sư võ đạo khác đều lùi về sau vài bước. Lúc này họ đã không thể lùi tiếp được nữa, lùi nữa...là sẽ rơi xuống võ đài!
Tam trưởng lão cắn răng. Lão biết mình không thể tiếp tục im lặng nữa, nếu không e là đám người bọn họ thậm chí sẽ không có cả dũng khí để chống lại!
Lão giậm mạnh chân, quát to: "Bà Hồ, hãy đưa Nguyên Thánh Đan cho chúng tôi trước đã!"
Hồ Tú Tú sững sờ, nhưng các đại sư võ đạo khác cũng phản ứng lại rất nhanh, nhao nhao hô to: "Đúng vậy, chỉ cần chúng tôi tăng cấp lên thành Ngụy Võ Thánh, một tên Diệp Thành nhỏ nhoi không thể nào sống tiếp được!"
Hồ Tú Tú nói với vẻ khó xử: "Nhưng tôi chỉ mang có ba viên Nguyên Thánh Đan thôi!"
Những người khác đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng lúc này Vệ Thiên Chính đã phản ứng lại, liền hô to: "Mọi người, kẻ địch đang ở ngay trước mắt, giờ không phải lúc nội chiến. Tôi đề nghị rằng tôi, Tam trưởng lão và bà Hồ sẽ sử dụng Nguyên Thánh Đan trước. Những người khác cũng đừng lo lắng, uy tín trăm năm của nhà họ Hồ lù lù ra đó, chẳng lẽ có thể lừa mọi người sao?"
Hồ Tú Tú cũng phản ứng lại, lập tức hô to: "Đúng vậy, chỉ cần tiêu diệt tên họ Diệp này trước, tôi bảo đảm ai cũng sẽ có Nguyên Thánh Đan!"
Tất nhiên những người khác rất bất mãn, nhưng lại chẳng thể làm gì, bởi vì những người còn lại biết rõ rằng ba người họ có thực lực mạnh nhất. Giờ đã lâm vào tình thế vô cùng cấp bách, chỉ có thể nương nhờ ba cao thủ mạnh nhất này thôi!
Thấy những người khác gật đầu mặc nhận, Tam trưởng lão và Vệ Thiên Chính hưng phấn quay qua Hồ Tú Tú. Bà ta cũng biết tình thế khẩn cấp nên vội vàng lấy ba viên đan dược màu xanh ra. Ba người uống nó, ngay lập tức có ánh sáng bùng nổ ra từ trong mắt, khí thế quanh người điên cuồng tăng vọt, đã gần đạt đến Võ Thánh.
Diệp Thành hai tay ôm ngực, vẫn không có ý định ngăn cản mà lại còn nói: "Đừng có vội, cứ từ từ thích ứng với sức mạnh này đi, đợi đến khi có thể hoàn toàn phát huy nó rồi hẵng ra tay, đừng để tôi mất hứng".
Mười hai người còn lại nghe vậy thì mừng rơn. Nếu tên họ Diệp này đã huênh hoang như vậy thì họ phải nắm bắt tốt thời cơ, đến lúc đó có ba người Ngụy Võ Thánh thì tên nhóc này dù có ba đầu sáu tay cũng đừng mơ mà thoát được!
Trên mép võ đài, sắc mặt Lục Tinh Hà tối sầm, anh ta lắc đầu nói: "Làm càn, quả thực là làm càn. Tuy Hồ Tú Tú chỉ có ba viên Nguyên Thánh Đan nhưng đó cũng là ba người có thực lực gần như tương đương với Võ Thánh. Tại sao anh ta lại còn đợi đối phương vận công, thậm chí còn cho họ thời gian để quen thuộc với sức mạnh này cơ chứ?"
"Trong số tất cả những người ở đây thì e là chỉ có Trình Võ Thánh có thể ứng phó với đội hình đáng sợ như thế này, anh ta lấy tự tin ở đâu ra vậy?"
Tào Hinh Toàn bĩu môi, khinh thường nói: "Hừ, sư phụ tôi lợi hai hơn anh nghĩ nhiều".
Lục Tinh Hà cười khẽ, hiển nhiên không muốn tranh luận với cô nhóc này. Nhưng anh ta vừa quay đầu thì đã nhìn thấy ánh mắt của Tiết Bách Hợp và Lam Thải Nhi, đó là ánh mắt cực kỳ đồng ý với lời nói của Tào Hinh Toàn!
Trong vô thức, anh ta kinh ngạc hỏi: "Anh, anh Diệp rốt cuộc mạnh đến mức nào?"
"Không biết!". Rất bất ngờ là người trả lời anh ta lại là Lam Thải Nhi. Cô gái vô cùng kiêu ngạo này giờ nét mặt lại tràn đầy mất mát, vừa giống như đang trả lời câu hỏi, mà lại giống như đang tự lầm bầm: "Mới ban đầu tôi không coi anh ta ra gì, nhưng lần nào anh ta cũng làm những chuyện vượt quá sức tưởng tượng của tôi, càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng huênh hoang..."
"Cho đến bây giờ, tôi cũng không thể biết được rốt cuộc anh ta mạnh cỡ nào, cũng không dám tưởng tượng anh ta đến mức nào...."
Nghe Lam Thải Nhi nói, Lục Tinh Hà ngẩng phắt đầu lên, nhìn Diệp Thành với ánh mắt không thể tin được, ngơ ngác nói: "Chẳng, chẳng lẽ...anh ta cũng là Võ Thánh?"
"Không, không thể nào!"
Lục Tinh Hà nắm chặt nắm đấm. Anh ta luôn cho rằng thiên phú của mình là không ai sánh bằng trong thế hệ này. Thế nên cho dù đối mặt với Võ Thánh anh ta vẫn điềm nhiên, không hề tự ti sợ hãi. Bởi anh ta có lòng tin rằng mình có thể bước vào Thánh Vực, nhưng dùng thời gian ngắn hơn cả đối phương!
Nhưng nếu anh ta đoán đúng, vậy không phải Diệp Thành chính là kỳ tài tuyệt thế có thiên phú vượt xa anh ta sao? Võ Thánh mà mới hơn hai mươi tuôi, đừng nói là trăm năm nay, e là nhìn khắp lịch sử võ đạo của Hoa Hạ này cũng chưa từng có!